Chương 24:

Nấm hương hay còn gọi là nấm đông, mặc kệ là nấm đông tươi mới hay là nấm đông khô, đều là tuyệt phối với canh gà. Ôn Cố dùng nước lạnh xối rửa sạch bùn đất trên cây nấm đông, cắt thành miếng bỏ vào trong bát chuẩn bị dùng, sau đó lại chà sạch củ cải đỏ, bày trong rỗ rắc lên chút đường trắng. Củ cải đỏ giòn tan, dồi dào lượng nước, mùi vị ngọt ngào, cực kỳ phù hợp ăn sống.

Khi chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, vừa hay Xuân Thập xách hai con gà rừng bóng loáng đi vào: "Buổi trưa nấu món gì?"

"Mì gà cay nấm hương." Ôn Cố nói rồi lưu loát chặt hai con gà rừng thành khúc đều đều.

Sau khi nấu dầu trong nồi nóng lên, cô đổ tất cả gà vào trong xào, thêm dầu ớt ngao thành gà cay trộn tương, sau khi nấu mì xong dội lên, "xèo" một tiếng, nước tương thơm lừng quyện vào trong canh mì, cộng thêm vài miếng nấm hương đã trụng qua nước sôi và một nắm nhỏ hành băm, vô cùng mê người.

Mì gà cay nấm hương nóng hổi vừa lên bàn, lực chú ý của nhóm người Đỗ Lệ đã bị thu hút đi. Thậm chí họ đã quên nỗi sợ hãi đối với Xuân Thập, vùi đầu hút mì. Bạch Trạch cho lợn ăn xong quay lại cũng ngồi bên bàn chia một bàn, ăn rất khỏe. Trong chớp mắt, một nồi mì gà cay lớn đã bị ăn sạch.

Xuân Thập luôn là người thích ăn thịt, ngoài thịt ra, anh không muốn đυ.ng vào thứ khác, thế nhưng hôm nay anh không chỉ ăn hết mì, ngay cả nước dùng cũng húp sạch sẽ, sau khi ăn xong chùi miệng, đứng dậy đi rửa bát chà nồi, đương nhiên, bát ở đây không bao gồm Bạch Trạch và bốn vị khách.

Đỗ Lệ xoa bụng hơi căng lên, vẫn chưa đã thèm: "Trưởng thôn, tay nghề này của cô, đỉnh! Chẳng trách muốn mở làng du lịch, chỉ dựa vào bát mì này, khách du lịch của làng du lịch Thần Thú tuyệt đối không ít."

Ba đồng nghiệp nam cũng khen mì gà cay một trận, còn bày tỏ sau khi làng du lịch khai trương, nhất định sẽ dẫn người nhà tới ủng hộ.

Bốn người đều xin wechat của Ôn Cố, bảo khi cô khai trương nhất định nhớ thông báo cho họ biết, sau đó ngồi một lúc rồi lưu luyến đứng dậy rời đi. Họ ra ngoài khảo sát xong còn phải quay về tiếp tục đi làm, không thể ở bên ngoài quá lâu.

Ôn Cố tiễn người ra khỏi thôn, khi quay lại, trên mặt như có suy tư, đi vào viện đã thấy Bạch Trạch đã chuyển ghế đặt ở trước hồ nước, giẫm lên trên vừa hay có thể với tới bát bẩn trong hồ nước, cậu ấy rũ mắt, chậm rãi rửa bát đũa, trông khá tội nghiệp. Cô lập tức đi tới tiếp tay: "Bỏ xuống để chị làm."

Bạch Trạch lắc đầu tiếp tục rửa, tuy động tác không quá thành thục, nhưng rửa rất sạch.

"Thập Nhất, cô đừng bị vẻ bề ngoài của nó gạt." Xuân Thập nằm trên thân cây bên tường viện nghỉ ngơi, nửa cái chân treo giữa chạc cây đung đưa qua lại. Ánh nắng vụn vặt lúc có lúc không: "Nó trông non choẹt thế đấy, thực ra lớn hơn cô nhiều."

Ôn Cố ngẩn người, nhớ tới bộ phim võ hiệp cổ đại lưu hành trên mạng: "Giống Thiên Sơn Đồng Lão?"

Bạch Trạch hỏi: "Đó là ai?"

Ôn Cố nói: "Một cao thủ, bà ấy đã tu luyện công pháp nào đó, vẻ ngoài vĩnh viễn sẽ không lớn lên."

Bạch Trạch rửa sạch bát, bưng bát nhảy xuống ghế: "Tôi khác bà ấy, tôi chỉ là chậm lớn, không phải không lớn."

*

Hai ngày sau, làng du lịch Thần Thú đã hoàn toàn được tu sửa xong, có thể khai trương bất cứ lúc nào.

Ôn Cố tìm Kỳ Lân chọn một ngày tốt, sau đó bắt đầu chuẩn bị công tác tuyên truyền. Lời của nhóm người Đỗ Lệ nói lúc trước mang tới cho cô gợi ý, cô quyết định đặt trọng điểm tuyên truyền làng du lịch vào mỹ thực. Dĩ nhiên phong cảnh nông gia thôn làng nào cũng có, nhưng món ăn nông gia cực kỳ ngon không phải thứ dễ dàng ăn được như thế.

Để thu thập đủ tài liệu tuyên truyền, mỗi lần tới giờ cơm, cô đều sẽ bày dựng và chụp một số hình ảnh món ăn. Bàn gỗ mộc mạc, đĩa sứ, đũa trúc, phối hợp với món ăn đơn giản lại hợp khẩu vị, hiệu quả chụp ra rất này nọ. Cô đăng hình món ăn và làng du lịch lên vòng bạn bè tuyên truyền hai lần, bạn bè trong list của cô không nhiều, toàn là bạn học và giảng viên khá thân thiết ở đại học S. Mọi người đều biết bối cảnh thân thế của cô, vì vậy rất kinh ngạc khi cô lại lặng lẽ chuyển ngành đi kinh doanh làng du lịch.

Sau khi Tiết Bảo Bảo nhìn thấy bài đăng của cô, lập tức nhắn tin cho cô hỏi con đường cụ thể từ trường tới làng du lịch, bày tỏ hôm khai trương nhất định sẽ tới ủng hộ, còn chia sẻ bài tuyên truyền giúp cô.

Ôn Cố rất cảm kích. Lúc này có thể có bạn bè giúp đỡ thật sự cực kỳ vui.

Nhưng chỉ dựa vào vòng bạn bè tuyên truyền sẽ không đủ, cô suy nghĩ hai ngày, tìm tới chú tài xế xe bus hỏi thăm chi phí đăng quảng cáo trên xe bus. Chú tài xế nghe nói cô muốn mở làng du lịch, ngoài kinh ngạc còn có chút khâm phục. Ông ấy rộng rãi hào sảng nói: "Người trẻ lập nghiệp phải ủng hộ, phí quảng cáo của chiếc xe này của chú có thể giảm 50% cho cháu. Chỉ thu phần của công ty, chú không lấy. Chú còn có vài người bạn lái xe ở tuyến đường khác, cháu có muốn thêm không?"