Chương 4

Gần đây chúng tôi đang bận rộn với dự án thu mua khối đất ở phía Đông thành phố. Làm sao để diễn tả sự mệt mỏi của tôi được nhỉ?

Đại khái là khi tôi và Tần Nhiên hôn nhau, tôi ngủ quên mất …

Trực tiếp làm Tần Nhiên tự bế.

Hơn nửa đêm anh ấy đòi gọi bác sĩ, anh ấy nói anh ấy không còn sức hút với tôi nữa, nói tôi là đồ bội bạc!

“Chủ tịch Tần, vì sao anh không tìm nguyên nhân từ chính bản thân anh?”

“Cả ngày anh buồn vui thất thường, sợ em tan làm sẽ chạy đi hẹn hò với người khác nên chặt đứt mọi khả năng em nɠɵạı ŧìиɧ, sống chết giao việc cho em, nếu không phải do em quá mệt mỏi thì sao em ngủ quên như thế được?”

“Anh giao cho em nhiều việc như vậy, em cũng chỉ coi như do bạn gái cũ lừa gạt anh khiến anh bị PTSD, giờ anh đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu em thì có hợp lý không?”

Nửa đêm, trong phòng ngủ tràn ngập tiếng chửi mắng của tôi, mắng đến mức khiến Tần Nhiên ỉu xìu như bông cải xanh héo.

Đột nhiên tôi nghe Tần Nhiên lầm bầm một câu: “Em không thể gọi anh là chồng được à?”

Tôi:. . .

Trên mặt Tần Nhiên viết rõ hai chữ tủi thân: “Kết hôn nhiều ngày như vậy rồi, em chưa gọi anh là chồng một tiếng nào!”

Tôi trừng mắt, cố tìm lời bào chữa cho bản thân: “Anh cũng không gọi em là vợ …”

Mắt Tần Nhiên sáng rực, thẹn thùng mở miệng: “Vợ ơi!”

Tai tôi nóng bừng lên, trái tim ngứa ngứa như bị mèo con lấy đuôi gãi.

Mắt Tần Nhiên sáng như sao nhìn tôi, chờ tôi gọi anh là chồng.

Nhưng cổ họng tôi như bị tắc nghẽn, lẩm bẩm một lúc cũng không thể phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh.

Tần Nhiên xua tay, cười như không cười, hào phóng nói: “Một tiếng chồng, hai mươi vạn!”

Cổ họng ngay lập tức thông suốt!

Tôi bắn ra khỏi giường, nhảy thẳng lên người anh, quàng tay qua cổ anh và gọi anh một cách ngọt ngào: “Chồng à!”. Sau đó, tài khoản của tôi có thêm 200.000 nhân dân tệ.

Có lẽ sau khi bị tôi mắng cho một đêm, Tần Nhiên phát hiện ra mình cũng có chút lương tâm, lượng công việc của tôi giảm đi rất nhiều.

Khi tôi đang thoải mái vui vẻ ngồi uống cà phê trong quán ở tầng dưới của công ty, Từ Nam, một vị khách không mời mà tới, ngồi ngay đối diện tôi.

Thật quá đen đủi, đi làm trốn việc có chút thôi mà cũng gặp phải tên sở khanh người yêu cũ này.

Từ Nam nhìn chằm chằm mặt tôi, sắc mặt âm u: “Lương Vị Tô, tôi không ngờ cô lại là người như vậy, cô đang yêu tôi mà lại chạy đi kết hôn với người đàn ông khác!”

Tôi không chút do dự nhìn thẳng ánh mắt u ám của anh ta, bưng chén cà phê lên, khẽ nhấp môi, nói từng chữ một thật rõ ràng: “Khi anh lên giường với Tống Uyển Đình, anh còn nhớ anh có bạn gái không?”

Sắc mặt Từ Nam thay đổi, có vẻ có chút xấu hổ.

Dáng vẻ giờ mới biết chuyện này của anh ta trông khá là thú vị, chắc anh ta còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, để lừa thêm mấy đồng tiền đền bù tổn thất tinh thần.

“Kìa?” Giọng nói của tôi đặc biệt dịu dàng, pha chút âm thanh bỡn cợt: “Bị câm rồi à?”

Từ Nam cười xấu hổ, mở miệng là nói ra mấy lời của một thằng sở khanh già đời: “Thực ra trước đây anh không phải người như thế, chỉ là anh từng bị tổn thương, trái tim tan vỡ, anh chỉ muốn dùng cách này để em ghen …”

Tôi không thương tiếc ngắt lời anh ta, giọng điệu rất ngây thơ, trong lời nói cũng đầy mỉa mai:

- Tôi là phóng viên chiến trường sao? Còn phải truy tìm nguyên nhân anh trở thành một tên rác rưởi à? Anh có muốn tôi viết hồi ký cho anh không? Luận văn khoảng 20.000 từ, đặt tên là “Bạn đã trở thành fuckboy như thế nào?” nhé.

Khi tôi đang phát huy rất ổn định khả năng mắng chửi của mình thì một giọng nam ngắt lời tôi:

- Bà xã!

Tần Nhiên tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt không có nhiều cảm xúc, nhưng lông mày lại đầy u ám.

Trông anh ấy như muốn đi gi.ế.t người vậy, cảm giác áp bách khiến người ta sợ hãi.

Tần Nhiên nhướng mi, khinh thường nhìn Từ Nam, giọng nói âm trầm lạnh lùng:

- Tôi nghĩ anh không cần đôi chân đó của mình nữa.

Từ Nam chưa gặp cảnh tượng như thế này bao giờ, hắn tựa hồ lắp bắp, nói không ra lời:

- Anh … anh …

Tôi lặng lẽ liếc mắt:

- Tôi đã kết hôn rồi, về sau anh đừng đến tìm tôi nữa.

Nói xong, tôi ra hiệu cho Từ Nam nhanh chóng rời khỏi đây, Từ Nam xám xịt chạy đi rồi.

Từ Nam vừa rời đi, Tần Nhiên liền nhìn tôi với vẻ oán giận sâu sắc:

- Vợ à, em định bỏ anh theo hắn ta sao ?

Tôi sợ anh ấy lại giao thêm việc để tôi tăng ca, vội vàng trấn an anh:

- Em đảm bảo sẽ không rời xa anh, chỉ cần anh không đề cập đến việc ly hôn, chắc chắn em sẽ không rời bỏ anh.

Tôi thầm bổ sung trong lòng: “Chỉ bằng cách này thì sau khi anh gặp được nữ chính, em mới có thể nhận được số tiền bồi thường tối đa anh à.”