Chương 3

Tần Nhiên cưỡng chế chặn toàn bộ phương thức liên lạc của Từ Nam, chặn xong còn liếc nhìn tôi, lạnh lùng cảnh cáo: “Em nhớ cho tôi, sau này không được liên lạc với bất kỳ người khác giới nào khác ngoại trừ tôi!”

Tôi vừa định phản bác Tần Nhiên, lỡ như người nhà tới tìm tôi thì sao, nhưng tôi chợt nhớ ra mình là trẻ mồ côi liền ngậm miệng.

Tôi im lặng nghe Tần Nghiên nói, rủa thầm trong lòng, quả nhiên là nam nhị trong truyện về tên Chủ tịch độc tài và ngu ngốc, cách nói chuyện cũng ngang ngược y như vậy.

Đúng rồi, quên nói, tôi xuyên qua bộ truyện “Hợp đồng hôn nhân của Chủ tịch bá đạo và Cô vợ nhỏ yêu kiều” từ lúc còn ở trong bụng mẹ.

Bộ tiểu thuyết này đã dài, nội dung lại rác, sau khi tôi đọc được 3.000 chương thì phẫn nộ viết một bài nhận xét dài 800 chữ và đánh giá “kém” cho truyện, khiếu nại tác giả viết chỉ vì số lượng, còn giận dữ mắng nam nữ chính không có não.

Kết quả là ngay lúc tôi đứng dậy sau khi gửi bài bình luận, cà phê bị đổ vào ổ cắm, tôi bị điện giật rồi xuyên qua.

Có lẽ vì kiếp trước tôi đã làm nhiều điều ác mà kiếp này tôi chỉ là một người qua đường trong tiểu thuyết, một đứa trẻ mồ côi bị ném vào trạm cứu hỏa khi vừa mới sinh ra.

Không phải là chỉ viết một bài nhận xét 800 chữ và đánh giá “kém” thôi sao!

Vì sao lại bật chế độ địa ngục cho tôi như này?

Kiếp trước là trẻ mồ côi, kiếp này cũng vậy, làm trẻ mồ côi là vận mệnh của tôi, tôi hiểu.

Mãi cho đến khi nộp đơn thành công để trở thành thư ký của Tần Nhiên, tôi mới nhận ra rằng mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Tần Nhiên là nam nhị bá đạo trong tiểu thuyết, vì nữ chính mà tan hết tài sản, nhưng vẫn thua nam chính - người đã cướp thận của nữ chính, còn suýt nữa bị nam chính làm cho phá sản.

Cho nên khi bắt đầu làm việc cho Tần Nhiên, lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận tiết kiệm tiền, sợ rằng sau khi Tần Nhiên phá sản, tôi cũng thất nghiệp, phải sống lang thang ngoài đường.

Cũng không biết tác giả đã c.h.ế.t chưa, nếu không vì sao nữ chính đến bây giờ còn chưa xuất hiện, tôi lại trở thành vợ của Tần Nhiên?

Từ lúc Tần Nhiên nghe điện thoại của Từ Nam, anh ta bắt đầu ép tôi tăng ca mỗi ngày, với lý do sợ tôi hẹn hò với người đàn ông khác.

Tôi đang định mắng cho anh ta một trận thì Tần Nhiên nói sẽ trả gấp ba lần tiền làm thêm giờ cho tôi, tôi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: “Chủ tịch Tần, tôi vô cùng yêu công việc này, tăng ca làm việc cho công ty là niềm vinh hạnh của tôi.”

Nữ chính nhất định sẽ xuất hiện, nữ chính vừa xuất hiện, linh hồn nhỏ bé của Tần Nhiên rất có thể sẽ bị nữ chính dẫn đi luôn, kẻ qua đường trong tiểu thuyết như tôi sao có thể thắng nữ chính được?

Đến lúc đó, điều duy nhất có thể an ủi tôi là số dư trong thẻ ngân hàng, bởi vậy tôi phải chạy đua với thời gian để tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

Tài sản của Tần Nhiên càng nhiều, khi ly hôn tôi có thể được đền bù càng nhiều!

Tôi tăng ca là để kiếm tiền sao?

Không, thứ tôi kiếm được là sự bảo hộ cho phần đời còn lại của tôi!