Chương 22: Mỹ nhân ngủ trong rừng luôn giả đáng thương (Thế giới 2)

Toàn bộ mọi thứ xung quanh đã biến mất sạch sẽ, Mai Nhân vô thố nắm chặt tay nhưng cái gì cũng không bắt được, đưa mắt nhìn chỉ thấy bạch quang mênh mông cuồn cuộn tràn ra.

“Tại sao lại như vậy?”

“Bởi vì nhiệm vụ đã kết thúc.” Một thân ảnh thon gầy xuất hiện giữa bạch quang, trên đầu có một cặp long giác, cổ rất dài và bên trên có một lớp vảy, đôi cánh khép lại hai bên sườn, tứ chi có móng vuốt như sư tử.

“Mày là ai?”

“Tôi là Trào Phong.” Trào Phong đến gần Mai Nhân và cúi đầu nhìn cậu.

Mai Nhân không hỏi Trào Phong tại sao trước kia không nói cho mình biết nó có thật thể, vốn nên là chuyện khiến cậu giật mình nhưng khi so với chuyện thế giới đột nhiên biến mất cũng trở nên không quan trọng.

“Tại sao nhiệm vụ kết thúc thì thế giới lại biến mất?”

“Nhiệm vụ kết thúc, nhân vật cần công lược cũng sẽ tan biến, bao gồm cả thế giới.”

Đồng tử của Mai Nhân co rút, “Tan biến? Tất cả bọn họ đều tan biến?”

“Vậy tại sao tao phải làm cái nhiệm vụ chết tiệt này,” Mai Nhân táo bạo hơn, “Nếu tôi không làm thì mọi người vẫn tồn tại thật tốt đẹp, bây giờ lại đều bị tan biến! Tại sao chứ!”

“Cậu đừng gấp,” Trào Phong nói, “Nhiệm vụ thế giới vốn chỉ là tồn tại hư ảo.”

Mai Nhân nghẹn một hơi trong lòng, “Tao không hiểu, nếu là thế giới hư ảo thì làm nhiệm vụ có ý nghĩa gì chứ!”

Trào Phong trấn an cậu, “Nghe tôi nói này, trước khi cậu xuất hiện thì tính cách của Nghiêm Ngạo là gì?”

Chuyện này Mai Nhân đều biết rõ hơn bất cứ ai, lúc cậu mới đến thì Nghiêm Ngạo rất ngạo mạn và quái gở, không giao lưu với ai nhưng đã từ từ trở nên ôn hòa hơn, sẽ giảng bài cho cậu, cũng sẽ giúp cậu tổ chức buổi biểu diễn, thậm chí còn vì an ủi mình mà che lại lương tâm khen cậu đẹp.

Nghĩ đến đây, trái tim Mai Nhân co rút vì đau đớn, nếu biết sau khi hắn khen mình đẹp thì thế giới sẽ sụp đổ, cậu tình nguyện vĩnh viễn không hoàn thành nhiệm vụ này.

Trào Phong hiểu rõ ý nghĩ của cậu, tiếp tục nói, “Cậu cũng biết sự thay đổi của Nghiêm Ngạo, những biến hóa đó đều vì cậu, đây cũng là ý nghĩa của nhiệm vụ này.”

Mai Nhân cố gắng để nước mắt không rơi xuống, cầu xin nói, “Tao có thể giúp cậu ấy sửa lại tật xấu, nhưng có thể không để thế giới này biến mất được sao.”

“Không được.” Trào Phong cũng có chút không đành lòng, nhưng, “Đây là lập trình được quy định từ đầu, một khi lời khích lệ được nói ra thì nhiệm vụ sẽ kết thúc.”

Ngực Mai Nhân giống như đã bị khoét mất một lỗ, vừa khổ sở vừa khó chịu cũng vừa tức giận, cậu lạnh giọng chất vấn Trào Phong, “Ai quy định?”

“Sau này cậu sẽ biết,” Thanh âm của Trào Phong cũng nhỏ dần, “Chuyện lần này là do tôi sau, tôi nên nói cho cậu biết trước khi tiến vào thế giới này. Sau lại, cậu và Nghiêm Ngạo... Tôi lại sợ lúc mình nói cho cậu biết thì cậu sẽ không chịu làm nhiệm vụ...”

“Cậu phải tin tôi, tôi sẽ không hại cậu.”

Mai Nhân cười mỉa nói, “Vậy bây giờ mày nói cho tao biết chuyện này thì tao sẽ tin tưởng mày sao.”

Trào Phong muốn nói lại thôi, nếu có thể thì nó cũng muốn nói toàn bộ từ đầu đến cuối cho Mai Nhân biết, nhưng nếu nói ra thì nó cũng không biết nhiệm vụ sẽ biến thành bộ dạng gì.

Nhìn bộ dạng của Trào Phong cũng biết nó sẽ không nói cho mình biết. Mai Nhân cười lạnh, “Đưa tao trở về đi, tao không làm nhiệm vụ này nữa, cho dù phải xuống địa ngục thì tao cũng nhận, cùng lắm mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.”

“Đừng đừng,” Trào Phong gấp gáp đến xoay quanh, “Cậu đừng bỏ gánh không làm mà.”

“Mày tìm người khác làm đi.”

Sao có thể có người nào khác, Trào Phong vắt hết sức muốn khuyên Mai Nhân, nhưng Mai Nhân vẫn quyết tâm không chịu làm, “Trào Phong, mày không biết tao thích Nghiêm Ngạo đến mức nào, đây là lần đầu tiên tao thích một người, nhưng không nghĩ đến sẽ kết thúc một cách qua loa như vậy.” Mai Nhân cười khổ, “Cho dù cậu ấy trực tiếp từ chối thì cũng tốt hơn việc đột nhiên biến mất như vậy.”

Ánh mắt của Trào Phong sáng ngời, vội vàng nói, “Cậu vẫn có thể gặp lại cậu ấy.”

Mai Nhân ngẩng đầu nhìn nó, nghi ngờ hỏi, “Có ý gì?”

Trào Phong nói, “Nếu nói cái gì thật sự tồn tại trong nhiệm vụ thế giới thì đó chính là mục tiêu cần công lược.”

Chỉ có mục tiêu công lược là thật sự?

“Ý mày nói là mục tiêu cần công lược của mỗi thế giới đều là Nghiêm Ngạo sao?”

Trào Phong gật đầu thấy Mai Nhân còn muốn hỏi thêm thì nhanh chóng ngắt lời cậu, “Tôi thật sự chỉ có thể nói nhiều như vậy thôi, cầu xin cậu đừng hỏi nữa.”

Mai Nhân liếc mắt nhìn chằm chằm Trào Phong một cái, hỏi: “Thế giới tiếp theo là gì?”

Trào Phong kinh hỉ, “Cậu nguyện ý làm nhiệm vụ sao!”

Mai Nhân trừng mắt liếc nó một cái, “Tao chỉ nể mặt Nghiêm Ngạo nên mới tiếp tục làm.” Cậu hạ quyết tâm trong lòng, lần này nhất định sẽ không làm Nghiêm Ngạo khen mình đẹp nữa.

“Thế giới của người đẹp ngủ trong rừng.” Trào Phong giải thích nói, “Nhân vật công lược được chọn lựa là người đẹp ngủ trong rừng, chắc là thế giới cổ tích.”

《 người đẹp ngủ trong rừng 》là một câu chuyện đồng thoại, kể về một vị công chúa xinh đẹp lúc sinh ra đã bị nguyền rủa, khi đυ.ng vào guồng quay tơ sẽ rơi vào giấc ngủ sâu, mãi đến khi có một vương tử đến hôn tỉnh nàng.

Mai Nhân giống như đang suy nghĩ gì đó, “Mày nhớ rõ phải an bài một thân phận tốt, đừng để giống lần này.”

Trào Phong gật đầu cam kết, “Cậu yên tâm, tôi đã an bài tốt rồi.”

Đợi khi Mai Nhân tiến vào thế giới nhiệm vụ mới biết mình không nên yên tâm quá sớm.

Cậu nhìn mảng lớn rừng rậm trước mặt mà chấn kinh, “Trào Phong, thân phận bây giờ của tao là gì?”

“Ác long.”

“......” Mai Nhân vô ngữ, “Người bình thường nghĩ đến thế giới cổ tích đều sẽ an bài thân phận linh tinh như vương tử hoặc kỵ sĩ mới đúng...... Tại sao mày lại có thể nghĩ đến ác long?”

Trào Phong rất kỳ quái, “Công chúa và ác long không phải rất xứng đôi sao?”

“......” Mày có phải lại nhìn đến trang web kỳ quái gì không?” Thế giới trước từ khi nó biết có thể liên kết với internet, Trào Phong không biết chuyện gì sẽ lên mạng tìm kiếm, không biết đã xem nhiều ít những thứ lung tung rối loạn trên đó.

“Chỉ đọc một số tiểu thuyết thôi mà.” Trào Phong rất vô tội nói.

Thôi được rồi, không biết tiểu thuyết hiện tại viết những thứ gì, nhưng Mai Nhân đã nhận mệnh, lại hỏi nó, “Được rồi, cho dù là ác long thì bây giờ tao đang ở nơi nào?”

Tuy rằng cậu lớn lên xấu nhưng ít nhất vẫn là con người.

Trào Phong kiêu ngạo biến thành thật thể, dựng thẳng bộ ngực nhỏ, “Tôi chính là ác long!”

“......” Con rồng này thật ngu xuẩn.

Ác long có một sào huyệt rất lớn trong rừng rậm, theo như lời Trào Phong nói thì đây là ác long tiền nhiệm để lại.

“Vậy ác long tiền nhiệm đâu?”

“Lúc chúng ta đến thì hắn đã đi rồi.”

Trong lòng Mai Nhân có dự cảm không tốt, “Chúng ta đang xuyên vào thân xác của nó đúng không?”

Trào Phong gật đầu xác nhận.

Mai Nhân lại hỏi, “Vậy trước kia nó có làm chuyện tàn ác nào không?” Dù sao cũng là ác long, lỡ như trước kia đã làm chuyện đánh cướp phóng hỏa thì bọn họ xuyên lại đây chẳng phải bối nồi hay sao.

“Chắc là không có.” Trào Phong ngẫm lại, chỉ chỉ cửa hang động, “Chỉ trộm một số đồ vật.”

Mai Nhân liếc mắt thăm dò nhìn một cái, suýt chút nữa đã bị lóe mù đôi mắt.

Trong sơn động là một đống đá quý lớn, đỏ xanh vàng đủ loại màu sắc, dưới ánh nắng còn trở nên rực rỡ và lấp lánh hơn nữa.