Chương 20: Đêm nay tôi có thể ở lại không.

Lòng Mai Nhân trầm xuống, nhưng vì đang đứng trên sân khấu nên cậu chỉ có thể giả bộ mình không để ý, “Tiếp theo là bài hát cuối cùng, dành tặng cho mỗi người có mặt ở đây.”

Sau khi âm nhạc vang lên, Mai Nhân hít sâu một hơi bắt đầu hát, “Bởi vì thích, chờ mong mình cũng biến xinh đẹp… Bởi vì cuối cùng chính tôi lại biến thành… thần tượng……”

Tiếng ồn ào dưới khán đài dần dần biến mất, gậy huỳnh quang thưa thớt lại được giơ lên một lần nữa, cùng đung đưa theo tiết tấu âm nhạc.

Chỉ là so với phía trước có chút vắng vẻ.

Nghiêm Ngạo nhìn người trên sân khấu, bài hát này tên , là một bài hát thực tích cực hướng về phía trước, nhưng Nghiêm Ngạo lại cảm nhận được sự khổ sở trong thanh âm của Mai Nhân.

An Nhạn thở dài, “Đáng tiếc, bài hát hay như vậy.” Vốn nên là bài hát sôi động nhất lại bởi vì biến cố tháo mặt nạ mà trở thành bài hát lạnh lẽo nhất.

Nghiêm Ngạo không nói chuyện, đợi sau khi cậu sắp hát xong thì hắn đứng dậy đi vòng vào hậu trường.

Sau khi hát xong bài hát, Mai Nhân thở dài nhẹ nhõm.

Cũng may không xảy ra chuyện người xem ném lá cải nát hay trái cây thối về phía cậu.

Cậu khom lưng chào tạm biệt, nói rõ ràng, “Tôi vẫn luôn mong ước mình có thể tổ chức một buổi biểu diễn cho mình, hôm nay đã được như ước nguyện nên tôi rất cảm ơn mọi người đã đến cổ động ngày hôm nay.”

Nói xong, cậu nhìn lướt cả khán đài một lần, giống như muốn nhớ kỹ cái sân khấu này.

Sau đó xoay người xuống sân khấu.

Nghiêm Ngạo đã ở cạnh sân khấu để chờ cậu, thấy cậu đi xuống đã đưa một chai nước khoáng qua, “Hát rất hay.”

Mai Nhân tươi cười rất miễn cưỡng, lúc nãy ở trên sân khấu cậu không thể không kiềm chế cảm xúc, bây giờ thấy Nghiêm Ngạo thì cảm xúc bỗng nhiên dân trào, nhịn không được khụt khịt cái mũi.

Nghiêm Ngạo luống cuống, hắn không nghĩ đến Mai Nhân sẽ khóc, đại ngạo kiều sống mười mấy năm chưa từng an ủi người nào nên chỉ có thể vụng về an ủi, “Cậu đừng khóc, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mắt Mai Nhân đỏ ửng trừng hắn một cái, quật cường nói, “Tớ không có khóc.”

“Ừm, không khóc.” Nghiêm Ngạo lúng túng đi theo sau cậu, bổ sung, “Tôi đã an bài hết cho cậu rồi, cậu không cần lo lắng.”

Mai Nhân xoay người nhìn Nghiêm Ngạo, ánh mắt đó vẫn xinh đẹp như trước kia, nhưng bây giờ trong đôi mắt đó chỉ có mình hắn.

Mai Nhân đột nhiên xáp lại ôm Nghiêm Ngạo, vùi đầu vào bả vai của hắn, “Nghiêm Ngạo, tớ rất đau khổ… Chẳng lẽ tớ xấu đến vậy sao?”

Nghiêm Ngạo bị cái ôm đột ngột dọa đến đứng sững tại chỗ, không biết đặt tay ở đâu nên chỉ có thể ngừng trên không trung, không biết có nên ôm lấy cậu hay không.

Nhưng nghe được lời nói mang theo tiếng khóc nấc của Mai Nhân, Nghiêm Ngạo do dự một lúc rồi vòng tay ôm cậu, nói: “Không xấu.”

Nghĩ một lúc lại nói, “Thật đáng yêu.”

Mai Nhân lúc đầu thật sự rất khổ sở, nhưng phản ứng của người hâm mộ đã vượt ngoài dự kiến của cậu. Sau khi bình tĩnh lại thì cảm xúc đã khá hơn nhiều.

Nhưng nghe được Nghiêm Ngạo nói mình đáng yêu, tròng mắt Mai Nhân xoay chuyển, muốn nhân cơ hội tiến tới để hoàn thành nhiệm vụ.

“Vậy…” Cậu cảm thấy tớ có đẹp không?

Lời nói còn chưa nói xong đã bị Trào Phong cắt ngang, “Từ từ! Đợi sau này rồi nói.”

Cho dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến Trào Phong nói vậy chắc chắn có lý do của nó, nên Mai Nhân cũng chưa nói ra.

Nghiêm Ngạo hỏi, “Vậy cái gì?”

Mai Nhân từ vai hắn ngẩng đầu lên, “Cậu thật tốt.”

Nói ra thì Mai Nhân mới phát hiện tư thế của hai người bây giờ rất ái muội, Nghiêm Ngạo ôm cậu vào lòng, hai người tựa đầu vào nhau, chỉ cần áp sát một chút là có thể hôn trúng rồi……

Nghiêm Ngạo cũng phát hiện không khí màu hồng phấn xung quanh họ, mất tự nhiên đẩy Mai Nhân ra, “Biết tốt là được.”

Mai Nhân nhìn Nghiêm Ngạo đang vội vàng rời đi, lỗ tai hắn đã đỏ ửng như màu mã não.

Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười ngọt ngào, hừ hừ nói, “Đại móng heo.”

Cậu vẫn còn nhớ chuyện lúc này, hỏi: “Trào Phong, sao lúc nãy mày không cho tao hỏi? Biết đâu lại hoàn thành nhiệm vụ thì sao.”

Trào Phong nói, “Đợi chuyện này kết thúc rồi hỏi sau đi.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Mai Nhân cảm thấy thanh âm của Trào Phong rất kỳ quái. Nhưng Nghiêm Ngạo đã gọi cậu đi rồi nên cũng không thể hỏi kỹ càng.

Thấy Mai Nhân không truy vấn, Trào Phong không biết là nên thở dài nhẹ nhõm hay là thất vọng nhiều hơn nữa.

Nó tình nguyện Mai Nhân ép hỏi, nếu vậy thì nó có thể nói nguyên nhân cho Mai Nhân biết. Nhưng bây giờ Mai Nhân không hỏi, nên nó… không dám nói.

Tại sao nó lại có thể sợ sệt như vậy chứ!

Trào Phong nhịn không được oán trách chính mình, nếu Mai Nhân biết sự thật chắc là sẽ rất tức giận đúng không.

Hy vọng có thể kéo dài đến khi chuyện này kết thúc, ít nhất sự nghiệp ca hát của Mai Nhân sẽ không để lại tiếc nuối.

Bởi vì chuyện Mai Nhân đột nhiên tháo mặt nạ nên phòng phát sóng trực tiếp còn nháo túi bụi, có nhan phấn ồn ào muốn thoát phấn, cũng có người hâm mộ thật sự thích bài hát của cậu bất mãn vì bọn họ quá nhan khống, hai đám người náo loạn đấm đá túi bụi trên mạng.

Nhưng việc này Nghiêm Ngạo không để Mai Nhân biết, sau khi về hậu trường liền dẫn cậu chuồn êm từ cửa sau, trực tiếp đến bãi đỗ xe.

Vừa ra thang máy đã thấy mấy cô gái đứng dưới bãi đỗ xe, lảng vảng xung quanh giống như đợi người nào.

“Đằng trước có thể là người hâm mộ.” Tiểu Xuân che trước người Mai Nhân, “Nếu bọn họ quậy phá thì em chạy trước đi, tiểu Plum.”

Mai Nhân cười nói, “Em dù sao cũng là nam sinh, không cần chị bảo vệ.”

Tiểu Xuân nghiêm túc nói, “Tiểu Plum, em không biết mà thôi, anti-fan rất đáng sợ. Chị chỉ là một trợ lý thôi, sẽ không có chuyện gì, nhưng em lại không giống vậy, em nên nhanh chóng chạy đi.”

Nghiêm Ngạo cũng hiểu những lời này nên cơ thể cũng vào trạng thái đề phòng, hối hận tại sao lúc nãy không dẫn theo mấy bảo tiêu lại đây.

Mai Nhân có hơi cảm động, cậu chỉ tình cờ xuyên vào thế giới này làm nhiệm vụ, nhưng ở đây lại gặp rất nhiều người thật sự quan tâm đến cậu như An Nhạn, tiểu Xuân, La Thành và còn có cả Nghiêm Ngạo nữa.

Sau khi mấy cô gái nhìn thấy Mai Nhân đã sáng mắt lên, kích động chạy tới, “Tiểu Plum, biết ngay ở đây thì chắc chắn có thể gặp cậu.”

Nhận ra mấy người này không phải anti-fan nên tiểu Xuân hơi thả lỏng đề phòng, tránh qua một bên đứng cạnh Mai Nhân.

Trong đó có một cô gái mặt váy tặng thỏ bộng lớn trong tay cho cậu, đỏ mặt nói, “Tiểu Plum, cậu không cần khổ sở, chúng tôi đều rất thích cậu.”

Những người khác cũng nói, “Đúng vậy, Plum là giỏi nhất!”

“Cậu có tài năng như vậy, không cần để ý những lời nói linh tinh trên mạng, nhóm mai hoa lộc bọn tôi còn chờ buổi biểu diễn tiếp theo của cậu.”

Fans của Plum được gọi là mai hoa lộc.

Mai Nhân kinh hỉ nhận con thỏ lớn, hai tay lông xù xù của con thỏ lớn còn cầm một tấm card bằng vải, bên trên thêu “Tháng sáu”.

Đây là tên album của Mai Nhân.

Nhìn qua cũng biết là nhóm mai hoa lộc có dùng tâm.

Mai Nhân ôm con thỏ yêu thích không muốn buông, cảm động nói, “Tôi rất thích con thỏ này, cảm ơn mọi người.”

Thấy Mai Nhân thích, các cô gái cũng thấy vui vẻ, lấy vở ra muốn xin chữ ký. Mai Nhân cũng lần lượt ký tên cho họ, sau đó mấy cô gái mới lưu luyến rời đi.

“Nghiêm Ngạo.” Mai Nhân ôm thỏ bông lớn, “Tớ rất hạnh phúc.”

Nghiêm Ngạo cười nhìn cậu, “Tôi nói rồi, có rất nhiều người thích cậu.”

Sau khi Nghiêm Ngạo đưa Mai Nhân về nhà, Mai Nhân vẫn giống như thường ngày nói tạm biệt rồi xuống xe.

Vậy mà vừa mới quay đầu, Nghiêm Ngạo cũng theo sau cậu xuống xe, Mai Nhân tưởng hắn có chuyện muốn nói nên hỏi, “Còn có chuyện gì sao?”

Nghiêm Ngạo ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay tôi có thể ở lại nhà cậu không?”

Mai Nhân nháy mắt hoài nghi tai mình xuất hiện ảo thanh, “Trào Phong, cậu ấy vừa nói cái gì?”

Trào Phong lười biếng trả lời, “Hắn nói hắn muốn lên giường với cậu.”

Khóe miệng Mai Nhân vừa nhếch lên thì mặt đã lặng lẽ đỏ ửng.

“Không biết xấu hổ!”

Ngay cả xem thường Trào Phong cũng lười, “Người nào đỏ mặt thì người đó không biết xấu hổ.”

Nghiêm Ngạo không nhận được câu trả lời, tưởng cậu không nghe rõ nên đã hỏi lại một lần, Mai Nhân nhanh chóng đáp ứng.

Nghiêm Ngạo không phải lần đầu tiên đến nhà, nhưng ở qua đêm vẫn là lần đầu tiên.

Mai Nhân ngồi trên sô pha lại bỗng nhiên có chút hoảng loạn, loại cảm giác hẹn ch*ch quen thuộc là chuyện như thế nào.

Để tránh xấu hổ, Mai Nhân lấy điện thoại di động ra để tìm chuyện để làm.

Nghiêm Ngạo đột nhiên nói, “Tôi cảm thấy còn hơi đói, có cái gì để ăn không?”

Mai Nhân buông di động vào phòng bếp tìm thử, “Vậy tớ nấu cho cậu tô mì được không.”

Buối tối không nên ăn quá phong phú nên Mai Nhân chỉ nấu một tô mì trứng cà chua nhỏ, đỏ vàng giao nhau có vẻ rất hấp dẫn.

Thấy Nghiêm Ngạo bắt đầu ăn mì, Mai Nhân lại bấm điện thoại.

“Khụ, không còn sớm nữa, cậu không đi tắm sao?”

“Đợi lát nữa rửa chén xong rồi tắm.”

“Cậu không tập hát sao?”

Mai Nhân kỳ quái nhìn hắn, “Đã tối rồi còn luyện hát gì nữa?”

Mắt thấy Mai Nhân lại mở di động, miệng Nghiêm Ngạo đã phản ứng trước đại não một bước, “Mai Nhân…”

Mai Nhân ngẩng đầu nhìn hắn.

Nghiêm Ngạo bị chặn họng, không biết nên tìm lý do gì để ngăn cản Mai Nhân chơi di động.

Mai Nhân thấy ánh mắt của Nghiêm Ngạo đang nhìn chằm chằm di động trong tay, đột nhiên nhanh trí hỏi, “Cậu không muốn tớ dùng di động sao?”

Nghiêm Ngạo bị chọc trúng tâm sự, xấu hổ nói, “Chơi di động nhiều không tốt cho mắt.”

Mai Nhân buồn cười nhưng lại cảm thấy cảm động.

Cậu biết trên internet tối hôm nay nhất định là một bãi chiến trường đẫm máu, khẳng định sẽ có rất nhiều người chỉ trích diện mạo của cậu.

Thật ra lúc nãy cậu mở di động không phải xem Weibo, chỉ là do không có chuyện gì làm nên muốn tìm một trò chơi nhỏ để chơi.

Nhưng cậu không nghĩ đến Nghiêm Ngạo sẽ thận trọng đến vậy.

“Tớ không xem nữa.” Mai Nhân rút một cuốn tạp chí ra, “Tớ đọc sách.”

Nghiêm Ngạo nhẹ nhõm, bắt đầu chuyên tâm ăn mì, không lâu sau di động nhận được một tin nhắn Wechat.

[ Đã lên hot search, khen chê không đồng nhất ]

Nghiêm Ngạo trả lời, [ Tìm người dẫn đường dư luận, trước sáng mai áp bình luận mặt trái xuống đi ]