Chương 2 : Chỉnh dung là có thể ra mắt

Trên đời này, làm một người ăn xin đã khó, làm một người ăn xin cực kỳ xấu xí lại càng khó hơn.

Mai Nhân ngồi ở lối vào của cửa hàng nhỏ cả buổi chiều, chỉ có thu được hai mươi tệ, sau đó chủ tiệm lại cho cậu thêm hai mươi tệ nữa rồi bảo cậu đi chỗ khác mà ăn xin.

Mai Nhân cầm tờ bốn mươi tệ mỏng manh, từ từ thở dài,

"Trào Phong, nếu tao chết đói, tao có thể quay về không?"

"Theo đạo lý mà nói nếu cậu chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ, linh hồn của cậu sẽ tiêu tan trên thế giới này."

"Vậy không theo đạo lý?"

"Không thể trở về."

... Cha mày có gì khác nhau?

Trào Phong suy nghĩ một chút, "Không khác nhau lắm."

Có một hệ thống không đáng tin cậy như vậy sao có thể đặt lên bàn cân được? Một lúc sau, Mai Nhân lại hỏi:

"Vậy thì linh hồn tao sẽ xấu xí như bây giờ sao?"

"Không, vẫn như xưa."

“Thật đáng tiếc khi chết.”

Nói xong, Mai Nhân đứng dậy, nhét bốn mươi nhân dân tệ vào túi, chuẩn bị rời đi.

"Cậu muốn làm gì?"

"Ăn cơm, sau đó kiếm việc gì làm kiếm tiền, nếu không sẽ chết đói!"

"Ồ," Trào Phong dừng lại và đề nghị,

"Cậu có thể tìm nhân vật công lược nha."

“Mày nghĩ sao với cái mặt xấu xí này hả?”

Mai Nhân phẫn nộ nói, một thanh niên đẹp trai như vậy lại tự cho mình là xấu xí!Hừ!

Trào Phong tự biết mình đuối lý, ậm ừ hồi lâu rồi yếu ớt nói:

“Tôi nghĩ tình yêu chân chính có thể chinh phục được tất cả."

Mai Nhân trợn tròn mắt, " Đéo nhá, mày còn cảm thấy hắn sẽ khen tao đẹp ha.”

“Đúng, đúng!”

Trào Phong hào hứng đáp lại, hiếm khi Mai Nhân đồng ý với nó một lần.

“Câm miệng!” Mai Nhân ngắt lời nó một cách không lưu tình, nó quả nhiên là ngốc.

Mai Nhân đã bỏ ra hai nhân dân tệ để mua hai cái bánh bao hấp và một túi cải bẹ để ăn, trước khi kiếm được tiền, bốn mươi nhân dân tệ là toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu, vì vậy cậu phải tiết kiệm một ít.

Sự thật chứng minh ý tưởng của cậu không tồi, kiếm tiền quá khó, đặc biệt là đối với một người đàn ông xấu xí không có thẻ căn cước.

Sau khi ứng tuyển nhân viên rửa bát nhà hàng lần nữa bị từ chối, Mai Nhân ủ rũ ngồi xuống lề đường Lần nào cũng vậy, khi người quản lý nhìn thấy cậu, anh ta không hỏi cậu vị trí ứng tuyển mà nói luôn

"Tôi xin lỗi, chúng tôi đãn đủ người."

Thậm chí, có một người đã trực tiếp ném thông báo tuyển dụng cho cậu, trên đó có dòng chữ in đậm và đỏ, [Yêu cầu: Ngoại hình ưa nhìn]

Haha, phân biệt ngoại hình.

Những người đàn ông và phụ nữ mặc quần áo sáng màu vẫn tiếp tục đi trên đường, Mai Nhân nhặt hai viên đá nhỏ trên mặt đất ném chơi, trong lòng là một mảng tuyệt vọng.

"Tao nghĩ tao sẽ chết đói."

"Sẽ không,"Trào Phong nói lời thề son sắt

“ Luôn có biện pháp mà”

Mai Nhân bĩu môi, định chế giễu nó thì nghe thấy tiếng guitar.

Mai Nhân đi theo tiếng âm thanh thấy mấy thanh niên đang bày đàn điện tử cùng trống Jazz, bên cạnh là nam sinh đang thử âm của đàn guitar.

Hát rong!

Mai Nhân từ trên mặt đất đứng lên, đây là thế mạnh của cậu.

Trước khi mất, cậu là sinh viên Nhạc viện, năm nào cũng đứng nhất trường về các chuyên ngành, tất cả đều là vì giọng hát hay.

Mai Nhân đi tới chỗ nhóm người, nở một nụ cười mà cậu cho là hiền lành.

Hai cô gái nhìn thấy cậu đến thì cảnh giác lùi lại vài bước, hai người con trai còn lại đã đứng trước mặt họ.

Mai Nhân khóe miệng giật giật, trông cậu đáng sợ như vậy sao?

"Xin chào, mọi người... có phải đang hát ở đây không?"

Chàng trai dẫn đầu với chiếc áo phông màu xanh lam giật mình và giải thích,

"Chúng tôi đang gây quỹ."

"Chuyện là như thế này, tôi đến đây để du lịch nhưng bị mất túi xách, tiền và điện thoại di động, giờ trong người chỉ có 35 tệ thôi. Cậu xem tôi có thể không, tôi giúp mọi người hát, sau đó chia cho tôi ít tiền. Chỉ cần cho tôi một vé để về nhà là được. "

Nam sinh do dự một lúc, Mai Nhân đã nhanh chóng chặn cậu nói từ chối,

"Cậu sợ tôi hát không hay, tôi sẽ hát cho cậu nghe thử."

Nam sinh chưa kịp từ chối, Mai Nhân khụ hai tiếng ,hát một vài câu.

Bốn người họ biểu hiện biểu cảm kinh ngạc,

"Anh hát hay quá, giọng hát thật tuyệt."

Mai Nhân mỉm cười,

"Vậy tôi có thể hát với mọi người không?"

"Có thể có thể, chúng tôi có thể nhạc đệm cho anh."

Thấy họ vẫn đang điều chỉnh, Mai Nhân nghĩ nghĩ, liền đến một cửa hàng nhỏ trên phố mua một khẩu trang với giá mười tệ, cậu đau khổ nói với Trào Phong:

"Tại sao một cái khẩu trang lại đắt như vậy."

Trào Phong cũng cảm thấy như vậy, "Cho tới hôm nay, ta cũng không biết tiền lại quý giá như vậy."

Nhìn thấy Mai Nhân đeo khẩu trang bước tới, một cô gái hỏi:

"Anh đeo khẩu trang cứ như vậy mà hát hả?"

Mai Nhân gật đầu, rất tự giác,

“Tôi quá xấu, đeo như vậy thì tốt hơn.”

Sau đó, đội mũ áo hoodie lên.

Thấy có bao nhiêu người đang nhìn mình, Mai Nhân hỏi,

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh ... không cần nhìn mặt, rất đẹp trai."

Đây không phải là điều vô nghĩa, thân hình tỷ lệ vàng là tôi.

Sau khi đội mũ trùm đầu và đeo khẩu trang, Mai Nhân đã thu hút sự chú ý của nhiều cô gái. Chưa kể đến cái miệng, giọng hát nổi bật của cậu rất dễ nhận ra giữa đám đông ồn ào. Ngay sau đó, một nhóm người đang nghe hát tụ tập xung quanh ban nhạc tạm bợ đơn sơ này. Hai cô gái đi vòng quanh với thùng quyên góp và thu hoạch không ít tiền.

Thậm chí còn có một người phụ nữ mặc váy đen sóng to gió lớn trực tiếp móc ra năm trăm tệ hỏi cậu có thể đặt một bài hát không.

Mai Nhân vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, kỳ thực trong lòng cậu đang nhảy lên vì phấn khích.

Tiền, tiền, đưa tiền đừng nói là hát, thở dốc một đoạn đều được hết.

Trào Phong rối rắm một hồi, nhưng vẫn là nói:

"Thở còn chưa đủ, cậu còn phải có điểm mấu chốt."

Mai Nhân lặng lẽ trợn tròn mắt, không phải tại mày sao.

"Phiền cậu hát cho chị bài "

Giọng Mai Nhân rất rõ ràng, sau khi đeo khẩu trang thì càng mờ nhạt và gợi cảm. Một bài hát hơi buồn như đã được Mai Nhân hát, có rất nhiều sự thoải mái không thể giải thích được.

Chị gái thực sự rất hài lòng.

Sau một giờ hát, giọng của Mai Nhân cuối cùng cũng không thể cất lên được nữa.

Cô gái mặc váy vàng đưa cho anh một chai nước, nhưng Mai Nhân không dám uống. Rất nhiều người vừa nghe xong còn vây quanh, lỡ như cậu tháo khẩu trang ra hù dọa người khác, đòi lại tiền thì sao.

Cả nhóm thu dọn đồ đạc, ngồi xuống cửa hàng McDonald"s ở bên cạnh và bắt đầu đếm số tiền thu được.

Sau khi kiếm được một ngàn tệ nhỏ, thiếu niên màu lam thương cảm lấy ra năm trăm tệ nói: "Vừa rồi năm trăm này là do tiểu thư đưa cho. Chúng ta chia đều số tiền còn lại được không?"

Mai Nhân nhanh chóng từ chối, cầm lấy 300 tệ, đứng dậy nói:

"Không cần, tôi có tiền vé về nhà là được rồi. Cảm ơn vì ngày hôm nay."

Triều Phong không dám tin,

"Cậu cũng có lúc không cần tiền."

Mai Nhân mang theo tiền,

"Đây là tiền của người ta quyên góp, đương nhiên tao không thể đòi nhiều hơn. Với ba trăm tệ, tí nữa mua một cây đàn guitar cũ, ngày mai có thể tiếp tục đi hát."

Vừa rời khỏi cửa hàng McDonald"s, một người phụ nữ đã ngăn cậu lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Người phụ nữ mỉm cười với anh ta,

"Xin chào, chị là An Nhạn một nhà làm phim từ giải trí điện ảnh, đối với giọng hát của cậu rất hứng thú. Chị muốn hỏi cậu có muốn trở thành ca sĩ để nhiều người có thể nghe thấy giọng hát của cậu không . "

Mai Nhân sững sờ một lúc, mình xinh đẹp thì không có ai tới ra mắt, bây giờ mình đã trở nên xấu xí rồi, thế nhưng có người tìm cậu xuất đạo.

Đây có lẽ là mị lực của tài năng đi.

Trào Phong trợn mắt, đi lên khi nhìn thấy con dốc, phát phì nói lắp, đây là loại thần thái kỳ quái quỷ gì vậy?

An Nhạn thấy cậu đáp ứng ,cười càng ôn nhu,

"Vậy chị dẫn cậu đi gặp đạo diễn nhé?"

Mai Nhân giật mình một cái, "Chị không phải là kẻ lừa đảo đi?"

An Nhạn buồn cười nói:

"Làm sao có khả năng, cậu lên trên mạng tìm được ảnh của chị liền."

Mai Nhân ho khan một tiếng, "Tôi không có điện thoại di động."

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của An Nhạn, Mai Nhân giải thích,

"Tôi bị mất ví, bây giờ tôi không có gì cả."

An Nhạn đưa điện thoại di động cho cậu,

"Cậu có thể tìm kiếm."

Lời giới thiệu của An Nhạn trên bách khoa rất toàn diện, người phụ nữ ưu nhã phía trên chính mành hình là người trước mặt.

Sau khi xác nhận thân phận, Mai Nhân nhanh chóng bắt đầu mở chế độ lấy lòng, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, có lẽ cậu sẽ đi theo cô ấy trong tương lai.

"Chị, chị xinh đẹp như vậy, sao chị không làm diễn viên, còn muốn tự mình làm nhà chế tác?"

An Nhạn quả nhiên vui vẻ cười, dẫn cậu vào gara, nói:

"Chị thích làm cái này."

Khi lên xe, An Nhạn nói đùa:

"Sao không cởi khẩu trang và mũ ra, có sợ làm kinh diễm đến chị hả?"

Mai Nhân khẽ rụt cổ lại,

"Không, tôi sợ mình sẽ xấu đến chị."

An Nhạn chỉ nghĩ cậu nói đùa, không quan tâm. Nhưng khi Mai Nhân phải cởi bỏ khẩu trang và mũ sau khi gặp đạo diễn, mới biết rằng Mai Nhân thực sự không nói đùa.

An Nhạn khó khăn nuốt nước miếng nói:

"Cậu... trông rất độc đáo."

Mai Nhân chớp chớp đôi mắt nhỏ, "Không xấu lắm sao?"

Đạo diễn Cổ Hoằng Nghệ không có tính khí tốt như An Nhạn, thẳng thắn nói:

"Xấu. Cái diện mạo của cậu, không phẫu thuật thẩm mỹ, dù hát hay cũng không thể ra mắt. Khi người khác nhìn thấy khuôn mặt của cậu. Người ta nhìn đến mặt cậu liền không còn hứng thú nghe nữa."

Phẫu thuật thẩm mỹ!

Mai Nhân giật mình, đúng vậy, phẫu thuật thẩm mỹ là có thể, tại sao cậu lại không nghĩ tới.

“Không có khả năng.”

Trào Phong kịp thời nói,

“Phẫu thuật thẩm mỹ xem như là gian lận, sẽ bị quy tắc xóa bỏ.”

Xóa ... không phải là một từ hay để nghe ...

"Đạo diễn Cố, tội được hưởng thân thể và tướng mạo từ ba mẹ. Tôi không thể phẫu thuật thẩm mỹ."

Mai Nhân nói những lời chính đáng, nhưng trái tim cậu đang rỉ máu.

Thậm chí không phải chỉnh dung, đây là một nhiệm vụ khó khan hố cậu.

Đạo diễn Cố hỏi cậu rằng:

"Nếu không phẫu thuật thẩm mỹ thì sẽ không được debut, cậu như vậy không muốn chỉnh?”

Mai Nhân nói một cách chắc chắn, "Không chỉnh."

Cố đạo diễn hiện lên trong mắt sự tán thưởng, ngày nay hiếm khi thấy một thanh niên có nguyên tắc như vậy.

"Chỉnh hay không chỉnh để nói sau đi. Tôi trước hết nghe cậu hát đã."

=======================

Mandy : Không ai hối thúc nên tui cứ nằm lết mà đi :>Hé hé