Chương 3: Cậu nổi tiếng rồi.

Editor: Mèo

Beta : Mandy

Cổ Hoằng Nghệ gần đây đang quay một bộ phim điện ảnh, mọi cảnh quay đã hoàn thành, chỉ thiếu đoạn nhạc cuối phim lại chậm chạp không tìm được người hát.

An Nhạn gọi điện thông báo cô đã tìm được người thích hợp, nhưng Cổ Hoằng Nghệ lại không có bao nhiêu hy vọng. Người không trải qua huấn luyện theo hệ thống, rất khó để hát tốt hơn ca sĩ chuyên nghiệp.

Sau khi Mai Nhân hát xong, sắc mặt Cổ đạo thay đổi, kích động chạy vào phòng thu âm muốn ôm cậu một cái. Nhưng sau khi nhìn thấy mặt của Mai Nhân đã lập tức dừng chân, rụt rè khen một câu:

“Cậu hát rất tốt.”

Mai Nhân giả vờ cười một cách khiêm tốn, nhưng nụ cười thẹn thùng này nếu là của một mỹ nhân thì sẽ rất ngọt ngào lãng mạn, nhưng đặt ở trên người cậu thì lại cứng nhắc như đất đá.

Cổ Hoằng Nghệ chưa bỏ ý định mở miệng, “Thật sự không tính đi chỉnh dung sao?”

Mai Nhân kiên định gật đầu, “Không chỉnh. Đây là vấn đề về nguyên tắc.”

“Thôi được rồi.”

Nếu Mai Nhân không định chỉnh, Cổ Hoằng Nghệ cũng không có đạo lý để ép buộc cậu. Nhưng bộ dáng hiện tại của cậu như thế này, thật sự không thích hợp để xuất đạo.

Một người có tài hoa xuất sắc như vậy, không nên bị vẻ ngoài trói buộc.

“Chỉ xóa vết bớt trên mặt được không?”

“Không được, đây là lễ vật mà cha mẹ tôi lưu lại cho tôi.”

Khóe miệng Cổ Hoằng Nghệ giật giật

“Nếu vậy thì gu thẩm mỹ của cha mẹ cậu thật khác người.”

An Nhạn cũng hiểu rõ sự băn khoăn của Cổ đạo, nói:

“Thật ra, khuôn mặt của cậu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai, tôi và Cổ đạo không hy vọng tài năng của cậu bị mai một, nên vẫn hy vọng cậu suy nghĩ lại thật kỹ.”

Mai Nhân nghĩ nghĩ, hỏi: “Tôi không thể không lộ mặt sao?”

Biện pháp này cũng không phải không được, ánh mắt Cổ đạo sáng ngời, nhớ tới bộ dạng lúc Mai Nhân vừa đến đây. Nếu mang thêm khẩu trang và mũ, cũng có tính lừa gạt rất lớn.

“Cũng đúng, vậy chúng ta nói về chuyện ký hợp đồng.”

Hai người nói rõ những công việc cần trước khi ký hợp đồng, Cổ đạo vừa ý nói:

“Ngày mai cùng vào công ty giải trí Mị Ảnh, trước ký hợp đồng.”

An Nhạn đột nhiên nhớ lại chuyện gì, hỏi Mai Nhân, “Cậu bị mất túi xách, vậy có còn giữ thẻ chứng minh không?”

Nan đề thế kỷ.

Ký hợp đồng phải cần thẻ chứng minh.

“Trào Phong, mày làm chuyện ngu xuẩn rồi!”

Trào Phong cuộn mình trong góc không dám nói lời nào.

Vào thời điểm này, phải nhờ vào kỹ thuật diễn!

Mai Nhân làm ra một biểu tình hối hận, “Mất rồi, tất cả tôi đều bỏ trong túi, đều mất rồi.”

Cổ đạo nhăn mặt nhìn cậu, “Không có thẻ chứng minh làm sao để ký hợp đồng.”

“Không thể làm một cái thẻ chứng minh tạm thời được sao?”

Cổ đạo ngẫm nghĩ, “Nhà cậu ở đâu, trước tiên về nhà làm thẻ chứng minh, chuyện ký hợp đồng không gấp.”

Nan đề thế kỷ +1.

Đầu của Mai Nhân nhanh chóng vận chuyển, nói: “Thật ra… Tôi là một cô nhi.”

Thấy An Nhạn và Cổ Hoằng Nghệ lộ ra biểu cảm giật mình, Mai Nhân rũ đầu xuống gần như không thấy đôi mắt, cô đơn nói:

“Trước kia tôi luôn sinh hoạt ở cô nhi viện, sau đó cô nhi viện phát sinh đại hỏa hoạn. Tôi may mắn tránh thoát được một kiếp, từ đó đến giờ vẫn luôn khổ cực làm công ở bên ngoài đển nuôi sống bản than. Thẻ chứng minh đều là làm giả… Tôi… Tôi thật sự không biết mình là ai.”

Sau khi nghe thanh âm trong trẻo cùng tình cảm phong phú kể, quả nhiên làm An Nhạn đau lòng, lôi kéo tay cậu an ủi.

Ngay cả Cổ đạo cũng có chút đồng cảm, vỗ vỗ bả vai của cậu nói:

“Yên tâm đi, chuyện thẻ chứng minh để tôi nghĩ cách.”

Hiệu suất của Cổ Hoành Nghệ thật là kinh người. Ngày hôm sau, Mai Nhân đã nhận được thẻ chứng minh mới ra lò.

Ngày thứ ba, An Nhạn đã mang cậu đến công ty giải trí Mị Ảnh để ký hợp đồng.

Mai Nhân mang theo khẩu trang và mũ, che mặt kín mít.

An Nhạn trêu ghẹo nói:

“ Dáng người thật tốt. Nhưng nếu đang ở trong xe, có thể cởi bỏ khẩu trang, bên trong lại không có người ngoài, mang như vậy rất nóng.”

An Nhạn thật sự quá ôn nhu, Mai Nhân cảm khái. Nếu tôi không phải gay, khẳng định cưới cô.

Trào Phong lạnh nhạt mở miệng, “Nói giống như nếu cậu không phải gay, An Nhạn sẽ coi trọng cậu vậy.”

Mai Nhân nhanh chóng xù lông, “Mày còn dám nói, do ai làm hại!”

Trào Phong lập tức im lặng, trong trường hợp nếu hắn đuối lý, từ trước đến nay hắn đều an tĩnh như gà.

Sau khi đến nơi, Trào Phong đột nhiên kích động mở miệng, “Kiểm tra đo lường được nhân vật cần công lược đang ở gần đây.”

Mai Nhân nhìn khắp nơi một vòng, có thể thấy được số người trong đại sảnh sáng bóng sạch sẽ này không bao nhiêu, có nhìn thấy anh đẹp trai nào đâu.

“Mày có thể kiểm tra được cái này thật sao?” Mai Nhân không chắc chắn hỏi.

Trào Phong không vui, “Đương nhiên rồi, tôi chính là hệ thống công lược chuyên nghiệp.”

“Vậy thẻ chứng minh thân phận của tao đâu?”

Thấy Trào Phong không dám hé răng, Mai Nhân hứng khởi, “Nếu không phải tao nhạy bén, đổi thành người khác đã sớm chết đói rồi.”

Đang nói chuyện, tiếng “Đinh ——” vang lên, cửa thang máy mở, một thiếu niên tóc nâu đi ra.

“Tiểu thiếu gia.” An Nhạn cười lên tiếng chào hỏi.

Thiếu niên gật gật đầu, mắt nhìn thẳng rời đi.

Mai Nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của thiếu niên, áo gió màu vàng nhạt, tôn lên thân hình thon dài thẳng tắp của hắn, “Thật là đẹp mắt quá nha.”

An Nhạn cười vỗ vỗ cánh tay của Mai Nhân, “Đi thôi.”

Hai người đi vào thang máy, lúc này An Nhạn mới giải thích, “Đó là Nghiêm Ngạo, tiểu thiếu gia của giải trí Mị Ảnh, cậu nên ít xuất hiện trước mặt ngài ấy.”

“Vì sao?”

“Quanh năm suốt tháng cũng không gặp ngài ấy nói được mấy câu với người khác, quá…” An Nhạn suy nghĩ từ mô tả, “Quá kiêu ngạo.”

Bỗng nhớ tới câu kia, tên xấu xí, cút.

Mai Nhân rụt rụt cổ, đúng là rất kiêu ngạo.

Chờ sau khi ký hợp đồng, Mai Nhân lập tức dấn thân vào sự nghiệp ghi âm bài hát.

Một tháng sau, phim《 phong hoa tuyệt đại 》của đạo diễn Cổ Hoằng Nghệ được công chiếu, đoạn nhạc《 chờ người 》cũng theo phim mà nổi tiếng, ca sĩ "Plum" cũng đã được chú ý khắp mọi nơi.

“Quả hồng này ngon thật.” Mai Nhân vui vẻ nằm ngửa trên sô pha, lướt weibo nhìn số lượng lớn võng hữu khen cậu bằng đủ mọi hình thức.

Trào Phong hỏi cậu: “Lúc nào mới có thể công lược nhân vật mục tiêu vậy.”

“Không vội, không vội.”

Nhìn bộ dạng của Mai Nhân, thì biết cậu đã vui đến quên trời quên đất.

Trào Phong dùng tuyệt chiêu, “Cậu không muốn biến đẹp sao?”

Mai Nhân lăn long lóc ngồi dậy, “Đúng rồi, còn phải công lược nhân vật mục tiêu mà.”

“Nhưng làm sao để tao tiếp cận hắn?”

Trào Phong an tĩnh như gà.

Mai Nhân méo miệng, “Mỗi lần cần mày thì mày lại giả thành người câm.”

Trào Phong yếu đuối mở miệng, “Không có mà. Tôi… tôi vẫn còn tác dụng.”

“Ví dụ như cái gì.”

“Có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhân vật cần công lược.”

“Đó không phải là hệ thống công lược chuyên nghiệp bắt buộc phải có sao?”

Thấy Mai Nhân dùng lời nói lúc trước để châm chọc hắn, Trào Phong tiếp tục giả thành người câm.

“Tao đi học đây.” Mai Nhân đột nhiên nói.

Trào Phong còn không kịp phản ứng lại, “Hả?”

“Nhìn bộ dáng của Nghiêm Hạo, có lẽ vẫn là học sinh cao trung.”

Muốn công lược, đương nhiên phải tới gần hắn mới được.

Mai Nhân gọi điện cho An Nhạn, “Chị ơi, chị có bận không?”

“Sao vậy.” Thanh âm ôn hòa của An Nhạn vang lên.

“Em có thể đi học không?”

“Đi học?” An Nhạn hỏi, “Có thể chứ, ngày bình thường chừa thời gian để ghi âm ca khúc là được.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, Mai Nhân cảm khái lần thứ 103, “Chị An Nhạn đúng là người tốt.”

“Dù vậy cậu vẫn là gay.”

Trào Phong yên lặng thêm một câu, “Vả lại, người ta còn chướng mắt cậu.”

Mai Nhân ôn hòa cười cười, hỏi Trào Phong, “Mày có thật thể hay không?”

Trào Phong cảnh giác, “Cậu muốn làm gì.”

“Đánh mày!”

“Vậy thật may là tôi không có thật thể.” Thật ra là có, nhưng hiện tại không thích hợp nói ra.

Chỉ đi học cũng không có tác dụng, cần thiết phải cùng một lớp với Nghiêm Hạo.

Mai Nhân buồn rầu nằm dài trên giường, hỏi Trào Phong, “Mày có thể cảm nhận nhân vật công lược khoảng bao xa?”

Trào Phong nghĩ nghĩ, “Chắc khoảng… một km.”

“Mày đúng là rác rưởi.”

Trào Phong nghẹn ý muốn khoe khoang ở trong miệng, “Như vậy đã rất xa rồi.”

“Tạm được. Chắc là đủ dùng.”

“Cậu muốn làm gì?”

Biện pháp tìm Nghiêm Hạo đơn giản và thô bạo nhất, chính là trong thời gian đi học đi ngang qua toàn bộ trường cao trung. Nếu Nghiêm Hạo ở trường học nào đó, Trào Phong có thể cảm giác được.

Thành phố C tổng cộng có 32 trường cao trung, Mai Nhân chạy hai ngày mới được mười trường.

Nhìn bản đồ trong điện thoại, Mai Nhân căm giận mở miệng, “Nếu trường này cũng không phải, tao sẽ từ bỏ biện pháp này.”

Mới vừa lập flag, Trào Phong đã kinh hỉ kêu to, “Có có.”

Mẹ ơi, thế mà đúng thật này.

Mai Nhân ngẩng đầu, sáu chữ【 Trung học thực nghiệm cao cấp 】to bằng kim bích thật huy hoàng.

Tên này vừa nhìn đã biết là trường cao trung trọng điểm.

Trào Phong tò mò hỏi, “Sao cậu biết?”

“Bởi vì ngôi trường tao không thi đậu trước khi chết cũng tên này.”

Mẹ nó, lý do như thần.

“Thất sách.” Mai Nhân hối hận cảm than.

“Chúng ta ngay từ đầu nên hướng về nơi này trước. Người kiêu ngạo như Nghiêm Hạo, khẳng định sẽ vào trường cao trung tốt nhất của thành phố.”

Trào Phong bừng tỉnh hiểu ra, “Nghe qua đúng là có chút cơ trí.”

Tìm được trường học, lại tìm niên cấp thì đơn giản hơn nhiều —— trên màn hình lớn ở cửa trường học có danh sách 50 người đầu bảng ở niên cấp trước.

Mai Nhân đi qua nhìn quét một vòng, thực dễ dàng tìm được tên của Nghiêm Hạo.

Cao một 《1》ban.

Cũng là người đứng đầu của niên cấp.

Quả nhiên là một học bá!