Chương 1: Quá đẹp là sai (Thế giới 1)

Có lần, Mai Nhân thực sự nghĩ rằng việc đẹp quá thì go die chỉ là một truyền thuyết.

Cho đến ngày câụ ngỏm.

Phong cảnh cầu sông Trường Giang rất tốt, Mai Nhân dựa vào lan can, lấy điện thoại ra gọi cho một người bạn,

"Khi nào thì đến?"

"Tôi đang ở giữa cầu."

"Được, tới nhanh lên..."

Giọng của Mai Nhân dần trở nên trầm hơn, bởi vì cậu phát hiện có một số người xung quanh cậu đang nhìn cậu với vẻ mặt hoa si.

Lòng Mai Nhân lộp bộp một tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại, chuẩn bị rời đi.

Nhưng nhanh hơn cậu là sự tò mò của con người.

Người dân trên cầu cho rằng nhóm người này không biết đang xem gì nên tò mò vây quanh. Khi số lượng người tăng lên, đám đông tạo thành một hình bán nguyệt dọc theo nơi Mai Nhân đang đứng, có xu hướng hợp nhất vào phía trong.

Mai Nhân không còn đường lui.

“Quay lại đi, tôi sắp ngã rồi!” Mai Nhân hô to, nhưng không ai để ý đến cậu. Thậm chí, có một cô gái nhỏ đã ngượng ngùng hỏi anh ta ID WeChat.

Nhìn thấy WeChat của con ma, cậu sắp ngã.

Thực tế đã không phụ sự mong đợi , khi càng ngày càng có nhiều người đến, cuối cùng thì Mai Nhân cũng từ trên cầu rơi xuống.

Vệ Giới có một mỹ nam thời Tây Tấn, bị người xem gϊếŧ chết vì sắc đẹp của mình, hôm nay Mai Nhân đã ngã xuống cầu go die vì sắc đẹp của mình.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Mai Nhân trước khi chết.

Nhưng cậu còn có thể tiếp tục phàn nàn?

Sau một hồi lâu phản ứng, nhận ra mình đang ở trong tình trạng hoàn hồn.

Hầy, Mai Nhân từ từ thở dài, hóa ra sau khi chết con người ta thật sự có linh hồn.

Thầy bói nói cậu sống đến 23 tuổi thì nên tin, đến cầu sông Trường Giang có gì mà không tốt, ở nhà có xấu không?

“Giờ thì cậu biết tin tôi rồi.” Một giọng nói nham hiểm đột nhiên vang lên.

"Đệt mợ, là ai!"

Mai Nhân sợ hãi quay lại, không có ai phía sau cậu.

"Đừng tìm, tôi ở trong lòng của cậu."

Nhìn thấy quỷ trong lòng, Mai Nhân lặng lẽ trợn tròn mắt, dù sao cũng đã chết rồi nên không sợ gì cả.

"Mày muốn làm cái gì?"

"Cho cậu một cuộc sống khác."

"Có việc?"

"Tôi có nhiệm vụ đi thế giới khác thu phục nhân vật mục tiêu, cậu có muốn thử không?"

"Tao sẽ giữ được nhan sắc chứ?"

"Emmmm," giọng nói ngập ngừng,

"Tôi sẽ thực hiện một số điều chỉnh."

Mai Nhân dứt khoát từ chối,

"Không được , ngoại hình của tao thế này là vừa phải. Thiếu một chút sẽ bị biến dạng."

"Nhưng bây giờ không thích hợp để cậu thực hiện nhiệm vụ như thế này," giọng nói đầy dụ dỗ,

"Hãy nghĩ xem, có muốn chuyện hôm nay xảy ra nữa không?"

Mai Nhân nghĩ , đẹp quá cũng bất tiện

"Thôi, sửa một chút đi, một chút thôi không được nhiều!"

“Đừng lo lắng, chắc chắn.” Giọng nói vui vẻ đồng ý, “Vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?

"Này, khoan đã, trước tiên nói cho tao biết tao đã làm gì trong quá khứ? Làm thế nào để công lược?"

“ Rất đơn giản, làm mực tiêu công lược chân thành khen ngợi vẻ đẹp của cậu là được.”

Giọng nói lại hỏi, "Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ?"

Mai Nhân đồng ý , ngay sau đó thế giới quay cuồng, khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu đã phải đối mặt với một khung cảnh xa lạ.

Trên thảm cỏ xanh có nhiều cầu trượt, bập bênh, xích đu, vài đứa trẻ đang chơi đùa trên đó, nắng chói chang và ấm áp.

Mai Nhân nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cảm thấy,

"Quả nhiên, tốt hơn là còn sống."

"Mau, cảm ơn tôi."

Mai Nhân cúi đầu nhìn bộ dáng của cậu cũng không tệ, vẫn là vai rộng, eo hẹp, chân dài, hài lòng gật đầu, Mai Nhân hỏi:

"Mục tiêu công lược là ai?"

"Thấy chưa, người đang ngồi trên bãi cỏ đằng kia."

Mai Nhân nhìn sang thấy một cậu bé năm hoặc sáu tuổi đang chơi xếp gỗ trên bãi cỏ.

Mai Nhân ngạc nhiên nói: "Nhỏ như vậy?"

“Cái người đọc sách bên kia.”

Hệ thống tức giận nói.

Lần này Mai Nhân nhìn thấy thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi ngồi co chân trên bãi cỏ, mái tóc ngắn mượt màu hạt dẻ như sáng lên trong ánh mặt trời. Từ góc nhìn của cậu có thể nhìn sơ qua khuôn mặt của chàng trai trẻ, sạch sẽ, trắng nõn với những đường nét mịn màng.

Khoảng định là soái ca. Chắc luôn!

Mai Nhân tiến lại gần anh, người thiếu niên đang nghiêm túc nhìn vào cuốn sách trải trên đùi anh, dùng ngón tay cầm trang tiếp theo, sẵn sàng lật giở bất cứ lúc nào.

Bàn tay thanh mảnh trên cuốn sách như một bức tranh. Không hổ danh là một anh chàng đẹp trai, ngay cả đôi tay cũng rất đẹp.

Mai Nhân đi chậm lại, đi tới chỗ thiếu niên ngồi xuống, thản nhiên nói:

"Cậu đang đọc cuốn sách gì vậy?"

Người thanh niên quay lại, hơi thở của Mai Nhân ngưng trệ một lúc, quả nhiên là một anh chàng đẹp trai.

Trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, đôi mắt nhìn cậu đầy thắc mắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi ẩm ướt, cùng hơi thở trong trẻo độc nhất vô nhị trên người thiếu niên.

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy rõ ràng người trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường cùng kiêu ngạo, đôi môi xinh đẹp hé mở, phun ra những lời lạnh lùng,

"Đồ xấu xí, cút đi!"

Mai Nhân sửng sốt, xấu xí? Ý nói cậu?Sao có thể? Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, ai đã từng nhìn thấy cậu đều sẽ khen ngợi vẻ đẹp trai, không có ngoại lệ!

Có lẽ là vì Mai Nhân không chịu rời đi, thiếu niên liền đóng sách lại, đứng dậy rời đi nhanh chóng, có vẻ như chỉ cần nhìn Mai Nhân cũng không cần thiết.

“Này, anh ta thật sự gọi tôi là xấu xí, chuyện này làm sao có thể!”

Mai Nhân không đủ sức nói, “Ây, mày cũng cho là mắt anh ta mù đúng không?”

Không có một âm thanh nào cả, nhưng Mai Nhân bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, chạy đến một cửa hàng bên đường, hình dáng hiện tại của anh hiện rõ trên cửa sổ.

Mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng xúc xích, mặt đầy sẹo và một vết bớt màu đen và đỏ trên trán!

“A!” Mai Nhân không chịu nổi kích động , trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Này, đừng chóng mặt! Tỉnh tỉnh!"

Giọng nói quen thuộc của hệ thống lại vang lên, Mai Nhân lập tức tỉnh táo lại, "Má nó! Không phải nói là chỉnh xíu cơ mà!”

Giọng nói trở nên yếu hơn, "Không phải chỉ chỉnh một chút thôi sao ~"

"Có chút xíu ha!" Mai Nhân tức giận,

"Đôi mắt to của tao ! Da trắng nõn và mềm mại! Mày trả lại cho tao thêm một vết bớt to như vậy! Đây mà gọi là một chút”

Giọng nói ngừng lại.

"Nói! Đừng giả ngu!"

"Thật ra, nó có thể được thay đổi trở lại."

“Làm thế nào mà nó trở lại?” Giọng điệu của Mai Nhân đầy nghi ngờ, cậu thực sự không thể tin tưởng kẻ nói dối này bây giờ.

"Khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể đổi lại!"

“Hơ hơ.” Mai Nhân chế nhạo,

“Với vinh dự này, ai mà khen tao xinh đẹp.”

"Cậu phải tin vào sự quyến rũ của mình."

"Phi phi, tao tin tưởng chú của ngươi."

"Tôi không có chú."

Mai Nhân không thèm để ý đến nó nữa, ngồi bệt xuống đất, dù sao cậu cũng rất xấu xí, không quan tâm đến ngoại hình của mình.

Trong cửa hàng nhỏ có người ra vào mua đồ, mọi người nhìn Mai Nhân với vẻ mặt chán ghét, thậm chí có bà mẹ còn kéo con mình thì thào:

"Bé cưng, đừng để ý đến người đó, anh ta là một người buôn người. "

Mai Nhân tổn thương, những kẻ buôn người trông đẹp hơn anh ta.

"Kẻ lừa đảo! Đi ra."

“Này, chúng ta đến đây.” Giọng nói hiện ra rất vui vẻ, sau khi thương lượng nói: “Có thể đừng gọi tôi là kẻ lừa đảo, tôi có một cái tên,tôi tên Trào Phong.”

"Trào Phong là tên của cổ thú, cái thằng lừa đảo mày nói mày tên này thật không biết xấu hổ!"

Trào Phong cứng họng, dù sao cũng là người có lỗi trước.

" Hừ mày vừa nói hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy lại được nhan sắc, không gạt tao chứ."

Trào Phong do dự, "Ách..."

Mai Nhân bùng nổ ngay lập tức,

"Mày lại nói dối tao, phải không!"

"Không, không có." Trào Phong nhanh chóng nói,

"Có thể lấy lại, chỉ là..."

"Chỉ cái gì?"

"Chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng mới trở lại như cũ. Muốn trở lại như trước, phỏng chừng còn phải trải qua thêm mấy thế giới."

“Ha hả.” Mai Nhân tâm lặng như nước, thậm chí không muốn mắng anh, cậu biết sẽ không dễ dàng như vậy.

Mọi người ra vào vẫn chỉ trỏ vào cậu, một cô bé rụt rè chạy lại đặt trước mặt cậu mười đồng tiền rồi bỏ chạy.

"???" Mai Nhân bị sốc,

"Tao trông giống như một người ăn xin ?"

Trào Phong trầm ngâm nói:

"Có thể."

Rốt cuộc, một người đàn ông xấu xí ngồi trước cửa hàng với vẻ mặt đau khổ, có chút giống ...

Mai Nhân tức giận lập tức đứng dậy,

"Cho dù bây giờ tao có hơi xấu xí, nhưng với bộ dáng tốt như vậy ở đây, làm sao có thể giống một tên ăn mày được! Người ăn xin có dáng người tốt như vậy!"

Trào Phong ý thức khép chặt miệng, trực giác mách bảo nó càng nói càng sai.

Mai Nhân nhìn mười đô la trước mặt và đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi rất nghiêm túc.

"Lừa đảo, thân phận của tao bây giờ là gì?"

Trào Phong khó hiểu hỏi:

"Thân phận gì cơ?"

"Chính là tao ở đây làm gì, có thẻ căn cước hay gì đó không?"

Trào Phong ngừng nói.

Mai Nhân trực giác không tốt, mỗi lần nó không nói nên lời là cảm thấy chột dạ, chắc chán là không có chuyện tốt.

"Vậy mày cho rằng tao không ăn uống ở đây còn có thể bắt mục tiêu cộng lược được?"

Trào Phong yếu ớt nói:

"Em ... quên mất, em không cần ăn."

Mai Nhân đã mất đi sức lực để tranh luận với nó,

"Bây giờ có thể thay đổi được không?"

"Có thể đến thế giới trước để thay đổi, hiện tại nếu thay đổi sẽ ảnh hưởng đến quỹ đạo của thế giới ban đầu."

"Vậy là không thể thay đổi?"

Mai Nhân lại ngồi xuống với vẻ mặt vô cảm, nhặt mười đồng tiền bỏ vào túi, mẹ nó!

Cậu bây giờ chính là người ăn xin.