Chương 16: Có người khi dễ hắn.

Nghiêm Ngạo đã dặn Mai Nhân không cần lo về chuyện đánh nhau, nhưng đương nhiên là Mai Nhân sẽ không nghe rồi. Thấy Nghiêm Ngạo thanh lãnh và cao ngạo như vậy, thật sự không giống một người biết trả thù.

Vậy chuyện này để cậu làm là được rồi.

“Chọn tên cầm đầu hút thuốc ngày hôm đó đi, để hắn cảm nhận thử kɧoáı ©ảʍ lúc bị đánh.” Vào sáng thứ hai tại trường học, Mai Nhân hối thúc Trào Phong tìm kiếm vị trí của tên cầm đầu.

Hôm thứ bảy thấy hắn mặc quần đồng phục nên chắc chắn là học sinh.

Trào Phong nhanh chóng cảm nhận vị trí, “Chắc là ở tòa nhà năm ba bên kia.”

Dựa theo sự chỉ dẫn của Trào Phong đi qua, từ xa đã thấy dưới tòa nhà dạy học của năm ba có một đám học sinh ngồi xổm như mấy tên côn đồ, tên ngồi giữa chính là đứa cầm đầu hôm đó.

Chân Mai Nhân thắng gấp, sau đó hậm hực trở về lớp của mình, “Quá đông, đánh không lại.”

Tên cầm đầu vừa tan học đã tụ tập cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, ngay cả tan học cũng đi cùng nhau. Muốn đợi đến lúc hắn ở một mình cũng không đơn giản.

Dọc theo đường đi Mai Nhân đều bám theo sau hắn, nhìn hắn tạm biệt đám hồ bằng cẩu hữu, sau đó lại lên một chiếc xe đi đến trung tâm thành phố, vừa xuống xe không lâu đã có một nữ sinh chạy về phía hắn, thân mật ôm chặt cánh tay của hắn.

Mai Nhân trợn mắt há mồm, đây… không phải là nữ sinh ngày hôm đó tỏ tình với Nghiêm Ngạo hay sao.

Chẳng lẽ là tiết mục cẩu huyết bạn gái di tình biệt luyến, nên anh hùng tức giận muốn đoạt người đẹp trở về sao?

Căn cứ theo sở thích muốn hóng hớt, Mai Nhân đã mang khẩu trang và trùm kín đầu, chậm rãi đi ngang qua người bọn họ, sau đó nghe thấy nữ sinh ngọt ngào gọi một tiếng anh.

Anh?

Cho nên đây là hắn thay em gái đi báo thù sao.

Ánh mắt của Mai Nhân hiện lên sự bất mãn, cho dù ngày đó cậu cảm thấy Nghiêm Ngạo đối xử với nữ sinh đó có hơi quá đáng, nhưng nam nữ muốn đến với nhau thì phải có tình cảm từ hai phía, đã thông báo thì phải chuẩn bị tốt tâm lý sẽ có khả năng bị từ chối, tại sao có thể chỉ vì bị cự tuyệt mà tìm anh trai mách lẻo được.

Như vậy không phải ức hϊếp Nghiêm Ngạo không có anh trai sao?

Cậu theo sau hai người họ một đoạn, đợi đến khi hắn tiễn em gái lên xe taxi thì Mai Nhân mới cảm thấy hưng phấn, cuối cùng cũng đợi đến lúc hắn ở một mình.

Nhìn hắn vừa gọi điện thoại, vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Mai Nhân cũng theo sau rẽ vào trong, đợi hắn ngắt điện thoại thì thừa dịp xung quanh không có người, Mai Nhân lặng lẽ kéo một cái bao tải từ trong cặp sách ra, sau đó trùm lên đầu của hắn.

“Chết tiệt! Con chó nào dám ám toán ông mày!”

Mai Nhân cố ý bóp họng nói, “ Ông nội của mày đây!”

Bịt chặt bao tải, Mai Nhân cầm một sợi dây thừng vừa trói vừa hung hăng đá mấy phát.

Tên cầm đầu kêu gào đau đớn, “Con chó này, mau thả tao ra, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh một trận!”

Trong mắt Mai Nhân hiện lên sự tàn nhẫn, lại đá một chân, “Ai muốn quang minh chính đại với mày.” Chính hắn còn lén lút dẫn dụ Nghiêm Ngạo đi qua đó, đã thế còn kêu một đám đánh hội đồng, mấy người không quang minh chính đại dựa vào cái gì bắt cậu quang minh chính đại.

“Ai da.” Tên cầm đầu kêu la thảm thiết vì đau đớn, nhưng vẫn không quên uy hϊếp cậu, “Mày coi chừng đó, đừng để tao thoát ra được, tao sẽ đấm chết mày!”

Mai Nhân không thèm quan tâm sự uy hϊếp của hắn, đã trùm bao tải mà mình cũng trùm kín mít như thế này, nhận ra được mới lạ.

Sau đó liên tục đá thêm vài cú, cười lạnh nói, “Tao đang chờ đây.”

Cuối cùng, tên cầm đầu không thể kêu gào những câu hung ác nữa mà bắt đầu xin tha.

“Đừng đánh nữa, em sai rồi, xin đại ca tha cho em một mạng đi.”

Mai Nhân ngồi xổm xuống, “Nghe đây, tao là anh trai của Nghiêm Ngạo, nếu mày còn dám ức hϊếp Nghiêm Ngạo một lần nào nữa thì đừng trách tao không bỏ qua.”

“Được được, em biết rồi.” Tên cầm đầu liên tục xin tha.

Mai Nhân lại đột nhiên đấm một cái ngay mặt của hắn, chuyện hắn dám đánh sưng khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Ngạo luôn khiến Mai Nhân canh cánh trong lòng mấy ngày nay.

“Nhớ cho kỹ đấy.” Mai Nhân cười mỉa một tiếng mới đứng lên, thong thả ung dung rời khỏi.

Đợi khi hẽm nhỏ không còn tiếng bước chân thì tên cầm đầu lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ giãy giụa nửa ngày mới gỡ được bao tải trên đầu xuống.

Đen mặt đứng dậy, anh trai Nghiêm Ngạo? Đừng để hắn bắt được!

Lúc nãy đã hẹn đi uống rượu với đám bạn, tên cầm đầu trầm mặt đi thẳng qua địa điểm hẹn. Vừa đến nơi, một đám đàn em kinh ngạc xúm lại hỏi han ân cần, “Đại ca, mặt anh bị làm sao vậy?”

Tên cầm đầu chạm nhẹ vào mặt, cảm giác đau đớn sưng vù khiến hắn cảm thấy tức giận, “Cút!”

Một tên đàn em cẩn thận hỏi, “Đại ca, vậy hôm nay còn đi uống rượu không?”

“Uống rượu gì, có cần tôi mời khách không?” Một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.

Tên cầm đầu vừa quay đầu nhìn, Nghiêm Ngạo chắp tay sau lưng yên tĩnh đứng ở khu đất trống cách đó không xa, còn có ba nam nhân cao lớn đứng phía sau.

Tên cầm đầu nghiêng đầu phun một ngụm nước bọt xuống đất, hung tợn nói, “Mày còn dám tới đây, để coi lão tử có đánh gãy chân mày hay không.”

Nghiêm Ngạo cười khinh miệt, nghiêng đầu nói chuyện với người phía sau, “Dạy dỗ bọn họ một chút là được.”

Người phía sau gật đầu, đi lên trước vài bước, người của tên cầm đầu bên này cũng cầm gậy sắt xông lên, hai đám người nhanh chóng lao vào đánh nhau túi bụi.

Ba người Nghiêm Ngạo gọi đến ngày thuòng hay làm bảo tiêu cho minh tinh, toàn là quân nhân xuất ngũ, muốn dạy dỗ một đám côn đồ đương nhiên rất dễ dàng.

Đợi một lúc, Nghiêm Ngạo mới đi qua đá một chân vào bụng tên cầm đầu, lạnh lùng nói: “Sau này đừng đến tìm tôi gây chuyện.”

Tên cầm đầu đau đến nhe răng nhếch miệng, cực kỳ oan ức nói, “Không phải anh trai của mày đã đánh tao rồi sao? Tại sao mày còn tìm tới đánh tao nữa.”

Anh của mình?

Nghiêm - con một - Ngạo lần đầu tiên biết mình có thêm một anh trai, nhưng người biết chuyện này chỉ có mình hắn và Mai Nhân, người tên cầm đầu nói chắc hẳn chính là Mai Nhân.

Đã nói cậu không cần lo chuyện này rồi mà, luôn không chịu nghe lời.

Nghiêm Ngạo mang một bụng lửa giận và lo lắng, đá một chân vào đầu gối tên cầm đầu, gã đã lảo đảo quỳ trên mặt đất.

“Anh tao tìm mày lúc nào?”

“Thì… mới lúc nãy, mày nhìn đi, vết thương trên mặt tao do hắn đánh đấy.”

Nghe vậy thì chắc Mai Nhân không có hại, lúc này Nghiêm Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng kỳ quái là tại sao Mai Nhân lại nhận là anh mình? Hai người bọn họ đâu giống anh em với nhau đâu.

“Sao mày biết người đó là anh tao?”

“Tao không biết, đó là do hắn nói.” Tên cầm đầu ôm bụng, thành thật khai báo toàn bộ, “Hắn trùm bao tải tao nên không nhìn thấy mặt của hắn.”

Trùm bao tải? Nghiêm Ngạo buồn cười, đúng là chủ ý do Mai Nhân nghĩ ra được.

Như vậy cũng tốt, nếu trùm bao tải thì người khác sẽ không biết cậu làm, cho nên cũng sẽ không tìm cậu gây phiền toái.

“Đi thôi.” Nghiêm Ngạo gọi ba người kia để rời đi.

Một nam nhân mặc áo thun đen đi tới hỏi, “Tiểu thiếu gia, có cần sắp xếp một bảo tiêu cho ngài không, như vậy ở trong trường học sẽ không ai dám ức hϊếp ngài nữa.”

“Không cần.” Nghiêm Ngạo cự tuyệt, cho dù có người ức hϊếp thì cũng đã có người nguyện ý giải cứu hắn, còn nguyện ý báo thù thay hắn.

Trong lòng như có thứ gì đó căng đầy, có loại cảm tình vừa chua xót lại vừa ngọt ngào như muốn chui từ dưới đất lên.