Chương 8

Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, đói đến mức trống rỗng, còn không có thức ăn trong tủ lạnh.

Vừa nghĩ đến hôm nay còn phải thu dọn tàn cục trong phòng ngủ, lại là một dự án lớn, tôi lại muốn đâm đầu vào tường.

Tôi ghét nhất là làm việc nhà!! Càng đừng nói đến thứ vừa tâm lý vừa khó chơi này, tôi cũng không dám bước vào phòng ngủ, làm sao quét dọn được?

Tôi chạm vào bụng mình, muốn đi xuống lầu mua một chiếc bánh sandwich ăn, khi chuông cửa reo một lần nữa.

Tôi thấy hôm qua và hôm nay cánh cửa nhà mình đã bị gõ rất nhiều lần.

Tôi cũng không muốn nhúc nhích, ngồi trên ghế sofa ôm cằm chống lên đầu gối đang buồn bực, cất cao giọng nói: "Ai đó?"

Cửa truyền đến câu trả lời mơ hồ: "Giao hàng!”

Tôi nhìn về phía Thanh Mộc, cậu ấy mỉm cười với tôi: "Tôi đói."

Tôi: "Đồ ăn của cậu, cậu tự lấy đi."

Tôi nói xong cũng mặc kệ cậu ấy phản ứng gì, ngã xuống sô pha kéo chăn đắp lại, đối mặt với tựa lưng sô pha cuộn mình trong bóng tối, tự mình tự kỷ.

Một lúc lâu sau, tôi mới cảm giác được sô pha bên cạnh phập phồng, người nọ ra huyền quan mở cửa.

Tôi không nghe thấy cậu ấy giao tiếp với những người bên ngoài như thế nào, chỉ cần suy nghĩ về xui xẻo của riêng mình.

Đi học như bình thường, học cả lớp thành người điên, tôi cũng bị đám người điên kia nhớ thương thời thời khắc khắc cảnh giác, ngày hôm qua lại gặp phải chuyện kia, tôi thật sự có chút chịu không nổi.

...... Lần này chuyện liên quan đến pháp lý đến nhà tôi! Quả thật là thảm hoạ.

Ngủ sẽ mơ thấy cảnh tàn nhẫn, sau đó bị đánh thức không thể ngủ được.

Hơn nữa còn đói bụng, tâm trạng kém, bây giờ tôi chính là một khẩu pháo kích tùy hứng, chỉ muốn tự mình bình tĩnh một chút.

Càng nghĩ càng ấm ức càng tức giận, chóp mũi đυ.ng phải tựa lưng sô pha, ánh mắt ướŧ áŧ một tầng.

Nếu không phải Thanh Mộc ở nhà tôi, tôi đã sớm khóc lớn một hồi giải phóng cảm giác áp lực.

Âm thanh của cánh cửa đóng lại.

Sau một thời gian, Thanh Mộc giữ vai tôi: "Ăn không."

Tôi: "..."

Tôi xoay người lại, Thanh Mộc thu tay lại ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn đầy thức ăn mỹ vị đắt tiền mềm mại, cậu ấy không nhìn tôi, chọn thức ăn, chọn nửa ngày mới cúi đầu dùng nĩa đưa miếng ngon nhất vào miệng.

Cậu ấy dường như luôn lạnh nhạt, kể cả hôm qua.

Tôi mở miệng: "Thanh Mộc, cậu không sợ sao?"

“Sợ cái gì?" Cậu ấy bình tĩnh hỏi.

"Chính là những người trong lớp… Tất cả họ đều thích bạn học Thanh Mộc, phải không?"

“Thích? Vừa không có tiền, vừa xấu xí cũng xứng thích tôi?"

“......"

Xin lỗi, tôi bối rối trong một giây, không phải diện mạo, mà là không có tiền.

Tuy rằng hiện tại tình cảm tôi dành cho Thanh Mộc đã không còn, nhưng tốt xấu gì cũng đã “từng” thích.

Động tác ăn cơm của Thanh Mộc tràn ngập cảm giác cao quý, cậu ấy nhướng mắt lên, đôi mắt đen nhánh kia không lọt vào chút ánh sáng nào, vẫn đen như nước đặc, khi nhìn về phía tôi tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mà không phải là một người sống.

"Thi Tự Lý, tôi chán ghét người muốn gϊếŧ tôi, bọn họ chính là như vậy, cho nên cậu cũng đừng nghĩ đến bọn họ, một giây cũng không được nghĩ."

"Ai có thể khống chế được chứ? Hơn nữa bọn họ lúc nào cũng có thể đến gϊếŧ tôi." Tôi phản bác, nói đến cuối cùng đương nhiên khơi dậy cảm xúc bất mãn với giọng điệu thản nhiên của cậu ấy, lẩm bẩm một câu: "Dù sao bọn họ buông tha cậu, cậu vẫn là đừng ở bên tôi, tránh cho bị giận chó đánh mèo.”

“Cậu đang giận dỗi?” Cậu ấy khẽ nhướng mày, dường như cảm thấy rất thú vị, "Hình như cậu muốn khóc.”

Tôi: "Không.”

Cuối cùng tôi ăn sushi rẻ nhất của cậu ấy, nói sẽ trả tiền cho cậu ấy, và chính Thanh Mộc không biết bao nhiêu tiền.

Cậu ấy thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ cần quẹt thẻ thôi.”

Tôi: " …”

Tôi quyết định mời lại bữa tối, tất nhiên, đừng nghĩ đến việc đắt tiền, bán tôi đi cũng không đủ.

Điều đáng nói là cảnh sát Tùng Hạ có vẻ rất áy náy, ngoài việc hỏi chi tiết, còn chủ động dẫn bạn bè của mình nhân dịp nghỉ hôm nay giúp tôi dọn dẹp phòng ngủ.

Tôi đương nhiên là đồng ý, khi hỏi xong liền lười nhìn bọn họ lui tới nhìn trộm Thanh Mộc, ra ngoài đi dạo một vòng giải sầu.

Không dám đi xa, Tùng Hạ đã nhờ bạn bè của mình theo tôi. Tôi đeo khẩu trang và mũ, bất cứ ai nhìn thấy cũng không nhận ra, đi xuống một siêu thị không xa dưới lầu, đứng trước kệ chọn bánh sandwich, và người bảo vệ tôi cách đó vài mét.

Một người bên cạnh tôi đột nhiên mở miệng: "Gian Chức, cậu đã xử lý xong chưa?"

Tôi run rẩy ngón tay, nhìn chằm chằm vào bánh sandwich nhưng không dám nhìn qua.

Giọng của Điền Phong...

Cậu ta nói gì vậy? Cậu ta có cho tôi thứ gì không? Nhưng tôi đi ra cũng chỉ nhìn thấy Thanh Mộc thôi mà?

Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi sợ hãi và nói với cậu ta: "Tất nhiên. Còn cậu thì sao?”

"..." Giọng nói trầm thấp của cậu ta quỷ dị nở nụ cười vài tiếng: "Tôi? Tôi trồng cậu ấy ở trong đất, nghe Điền Tam nói có thể phát triển thành một Tomie mới.”

“....???”