Chương 7

Chờ nữ cảnh sát và những người khác rời đi, đóng cửa lại, phòng khách chỉ còn lại tôi và Thanh Mộc.

Tôi đứng trước mặt cậu ấy: "Vết thương của cậu không sao chứ?"

“Không sao." Hình như Thanh Mộc rất thích cái gối ôm của tôi, bóp tới bóp lui, nghe vậy ngẩng đầu cười, trước mắt rực rỡ, cậu ấy xắn áo lên, bụng dưới ngực lộ ra toàn bộ, trừng mắt nhìn tôi: "Vết thương của tôi lành khá nhanh.”

Trước tiên tôi không phải chú ý cậu ấy vậy mà lại có tuyến nhân ngư cùng đường nét cơ bắp không khoa trương lại vô cùng xinh đẹp, mà là ngực cậu ấy thật sự không có dấu vết, ngay cả vết sẹo cũng không có!

Tôi há miệng, cuối cùng không nói gì.

Biết càng nhiều càng nguy hiểm, tôi vẫn là giả vờ cái gì cũng không biết đi!

... Có lẽ là Thanh Mộc có siêu năng lực gì đó ha ha... Tóm lại tôi cái gì cũng không biết, dù sao chuyện này về sau tôi cũng sẽ không xuất hiện cùng với cậu ấy.

Tôi tự an ủi mình một lúc, không muốn ngủ ở phòng ngủ, tôi cuộn mình bên cạnh sô pha dài cậu ấy đang ngồi, may mà phòng khách rất sạch sẽ, cửa phòng ngủ đóng lại ngăn cách hiện trường.

Có TV phối âm cùng đèn sáng, không hiểu sao cho tôi một tia cảm giác an toàn, hơn nữa còn có Thanh Mộc "Đứng gác", càng cho tôi an ủi lớn lao ngắn ngủi, mệt mỏi xâm nhập toàn thân, qua thật lâu, tôi như mộng mà không phải mộng mà ngủ thϊếp đi.

Gần sáng sớm, trời vẫn tối đen, TV chẳng biết lúc nào đổi kênh tin tức, phía trên phát lại sự kiện hai mươi tám người khiến người ta khϊếp sợ ở trường trung học.

Mười sáu người trong số họ đã chết trong hỗn loạn, chỉ có hai người vô tội và sống sót, và mười người đang bỏ trốn.

Thiếu niên tóc đen vẻ mặt lạnh lùng, chân trần cong lên giẫm ở bên cạnh sô pha, một thiếu nữ đang ngủ ở nơi cách cậu ấy không xa.

Tomie Thanh Mộc quay đầu, ác nhân ích kỷ này bỗng nhiên mặt mang cảm xúc tò mò thuần khiết như trẻ con, đưa tay che kín lòng bàn tay mở ra của Thi Tự Lý.

Cậu ấy không làm gì cả, chỉ thế thôi.

Phòng khách ngoại trừ TV đang chiếu, dường như tất cả thời gian đều dừng lại.

Cho đến khi cửa bị gõ nhẹ.

Thanh Mộc lập tức không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cửa trước.

Cửa lại bị gõ vang.

Thanh Mộc tắt TV, tắt đèn, thuận tay kéo một tấm thảm trải sàn giúp Thi Tự Lý che lại, thậm chí mang giày vào, mới chậm rãi mở cửa.

Nữ cảnh sát rõ ràng đứng ở ngoài cửa, giọng nói của cô ấy dồn dập: "Tôi suy nghĩ thật lâu vẫn cảm thấy tôi không thể bỏ lỡ cậu Thanh Mộc, tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình!"

Lạch cạch.

Cửa bị Thanh Mộc trở tay đóng lại, nếu như Thi Tự Lý tỉnh dậy, có thể nhìn thấy bóng lưng thiếu niên bị cửa dần dần ngăn cách, biến mất trong bóng đêm.

Nhưng cô không có, vẫn đang ngủ say.

Ba giờ rưỡi sáng, cậu ấy bình tĩnh đi xuống cầu thang trước người phụ nữ.

Ba giờ ba mươi lăm phút, một người phụ nữ kéo thiếu niên bị siết chết lặng lẽ nhét vào cốp sau, xe dừng ở dưới lầu bảo vệ Thi Tự Lý mấy ngày mấy đêm cực nhanh rời khỏi nội thành.

……

Khi tôi tỉnh lại thì ánh nắng tươi sáng, mặt trời đã sớm mọc.

Trong lòng tôi mệt mỏi không chịu được, bụng cũng đói.

“Bạn học Thanh Mộc?" Tôi không tìm thấy cậu ấy ở đâu cả, nghi hoặc tìm khắp nơi.

Người đi rồi?

Cũng đúng, tôi lại không thể bảo vệ cậu ấy, với sức chiến đấu của tôi, ít nhất Thanh Mộc có thể lành vết thương cực nhanh, cậu ấy bảo vệ tôi còn được... nhất định là đi rồi.

Tôi đang nghĩ vậy thì chuông cửa reo.

Tôi nhìn qua mắt mèo trước khi mở cửa.

Thanh Mộc thay một bộ quần áo càng thêm đắt tiền đẹp mắt, không còn chút vẻ chật vật tối hôm qua, tốt hơn tôi ngủ đến tóc tại dựng lên nhiều.

Tôi và cậu ấy im lặng nhìn nhau vài giây, ý muốn thể hiện không hoan nghênh cậu ấy.

Thanh Mộc cười: "Hôm nay còn phải đến cục cảnh sát lấy lời khai ngày hôm qua, phiền muốn chết, tôi nói với cảnh sát Tùng Hạ sẽ để bọn họ tự lên.”

Tôi lập tức nhường lối đi cho cậu ấy đi vào.

Vào đi! Người tốt đã mang đến sự tiện lợi cho tôi!

Thanh Mộc giống như mọi khi, ngồi trên ghế sofa, bật TV.

Tôi tò mò nói: "Thanh Mộc, sao cậu không trở về nhà của mình?"

"Ah, cái này." Cậu ấy cười nhẹ nhàng, giọng điệu hời hợt: "Nhà cháy rồi, tất cả đều do tên cảnh sát kia, anh ta muốn thiêu cháy tôi, đổ xăng vào phòng ngủ, dùng tàn thuốc đốt cháy phòng tôi. May là đám cháy đã được dập tắt thuận lợi, nhưng ngôi nhà không thể ở được.”

...... Tại sao lại là một lý do khác, cảnh sát kia rốt cuộc là muốn làm gì với cậu ấy...

Tôi có ngốc đến đâu cũng ý thức được hắn thuận miệng nói dối, nhất thời im lặng.

Thanh Mộc có thể nhìn thấy cảm xúc của tôi, cong đôi mắt nhìn tôi: "Tôi không nói dối mà, nhà tôi thực sự bị cháy rồi, không tin cậu có thể đi xem.”

“...... Không cần..."

Chỉ là có chút rầu rĩ không vui, đặc biệt là tôi nhận được điện thoại, nói nữ cảnh sát dưới lầu không biết vì sao phải nói mình gϊếŧ Thanh Mộc, biết Thanh Mộc sống rất tốt liền nói mình gặp ác mộng, hiện tại cũng không muốn tới bảo vệ tôi.