Chương 9

"Đáng tiếc Tiểu Trì ném xuống sông, sau khi cậu ấy nghe nói điên cuồng muốn chúng ta phân chia một phần kia, có phải cậu ấy đi tìm cậu không?"

Mấy lời quỷ quái gì vậy... Cái gì gọi là phát triển thành một Tomie mới?

Rõ ràng bản thân Thanh Mộc đang chỉ huy mọi người trong nhà tôi.

Tôi vừa cảm thấy quỷ dị đến rợn tóc gáy, vừa lại cảm thấy mấy người này chính là điên rồi.

Điền Phong hoàn toàn không để ý đến câu trả lời của tôi, tự mình nói tiếp, giọng điệu sền sệt như nọc độc của rắn lạnh như băng phun ra: "Nếu cậu ấy thật sự mọc ra, chẳng phải sẽ chứng minh Tomie chính là quái vật sao? Cậu cũng vậy, rõ ràng tôi thích cậu như vậy, trước kia không phải cậu rất kiên trì sao? Sao vẫn thích Tomie, cái đồ tiện nhân Tomie này! ! Tất cả đều là cậu ấy quyến rũ cậu!"

Những câu cuối cùng của cậu ta vì cảm xúc kích động mà âm lượng lớn hơn một chút, những người bảo vệ tôi chú ý, đi về phía này.

Tôi: "Tại sao cậu ấy lại quyến rũ tôi..."

"Cậu không biết!? Cậu ấy vừa đến đã chiếm hết tất cả sự chú ý của các cô gái, ngay cả các chàng trai cũng ...! Chỉ có cậu, chỉ có mình cậu thôi, Gian Chức!" Cậu ta xoay người vẻ mặt kích động đè bả vai tôi lại, tôi bị con ngươi đỏ bừng của cậu ta làm hoảng sợ, bả vai bị đè đến đau nhức.

"Cậu ấy đã nhận được rất nhiều tình yêu, rất nhiều người để làm một tên chó liếʍ! Nhưng cậu ấy vẫn còn không thỏa mãn! Cậu ấy muốn quyến rũ cậu!" Mấy ngày nay Điền Phong có lẽ sống rất không tốt, khuôn mặt tiều tụy, râu ria lúng phúng, quầng xanh đen phủ đầy đáy mắt, mắt thường có thể thấy được già đi rất nhiều, mắt cậu ta hàm chứa ghen tị điên cuồng cùng vô số ác niệm: "Cậu ấy quyến rũ cậu hai tháng! Ha ha đáng tiếc không phải ai cũng thích bộ dạng này của cậu ấy, đáng đời! Cậu ấy thích cậu, tốt nhất là cầu mà không được! ... Nhưng tại sao cuối cùng cậu vẫn ... !!!”

Cậu ta còn chưa nói hết, bị người đi tới một quyền đánh ngã xuống đất.

Điền Phong ngọ nguậy như thịt sâu trên mặt đất một lát, sau đó hoàn toàn bất động.

Bạn của Tùng Hạ cúi người kiểm tra: "Chỉ là choáng váng, tôi đưa cậu ta trở lại trước, cô Gian Chức..."

Anh ta muốn tôi trở về, nhưng lại lộ ra dáng vẻ rối rắm không muốn có thêm người khác ở chung với Tomie.

Tôi mở miệng trước: "... Cám ơn.”

Anh ta đành phải vội vàng đè người rời đi, tôi đoán anh ta trở về cũng là đi tìm Thanh Mộc.

...... Quên đi, bạn của của ngài Tùng Hạ cũng không phải là cảnh sát được phái tới để đặc biệt bảo vệ tôi, có thể bắt người trở về cũng tốt lắm rồi, mặc anh ta đi.

Tôi mang theo bánh sandwich đi trở về, vứt khẩu trang xuống dưới lầu, tháo mũ ra, ở cầu thang nhớ lại lời điền Phong nói.

Tại sao tôi không biết Thanh Mộc quyến rũ tôi ...Chuyện này có quá hài hước không? Hơn nữa còn nói Thanh Mộc thích tôi? Càng không có cảm giác chân thật...

Cho dù coi như là thật, dựa theo tính cách của Thanh Mộc, cũng có thể sẽ mất đi hứng thú ngay lúc tôi đưa thư tình mới đúng.

Trái tim đang treo lên của tôi cũng hạ xuống.

Nhìn thấy sự hấp dẫn của Thanh Mộc như một sự quyến rũ biếи ŧɦái, tôi cũng không muốn rơi xuống vũng nước đυ.c này, chỉ muốn đơn thuần tìm kiếm sự bảo vệ của cậu ấy, an ổn đợi đến khi giải quyết hết tất cả mọi người là được rồi, cảm giác tồn tại càng giảm càng tốt.

Nhưng...

Cố gắng dùng sức bỏ chìa khoá vào túi, bả vai đau, giơ tay lên cũng khó khăn, tôi xuất thần một lát.

...... Tomie mới là gì?

Trong vài giây thất thần, đột nhiên một bàn tay giữ cổ tay mình, tôi ngừng mở cửa, ngẩng đầu lên.

Thanh Mộc mặc một bộ vest màu xanh sẫm mới tinh đang mỉm cười cúi đầu nhìn tôi, thiếu niên đẹp đến mức tầng lầu như đều hơi sáng lên, cậu ấy thấy tôi giật mình, tay nhẹ nhàng dùng lực, lấy chìa khóa rời khỏi lỗ.

Tôi vừa muốn thoát khỏi tay cậu ấy, Thanh Mộc liền đúng lúc buông ra, không để bả vai tôi tiếp tục chịu áp lực.

Tôi nghi hoặc nói: "Thanh Mộc? Cậu ra ngoài à?"

Còn thay quần áo nữa.

Thái độ của Thanh Mộc rất tự nhiên: "Ừ, tôi đói quá."

Không phải cậu đã ăn rồi sao, cậu…

"Đừng nói những câu nhàm chán này, Thi Tự Lý." Cậu ấy là diễn viên trời sinh, dáng vẻ hơi nhíu mày đau lòng làm cho người ta mơ hồ cho rằng mình là trân bảo cậu ấy đặt ở đáy lòng, Thanh Mộc nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay khoác lên vai tôi: "Bả vai cậu bị ai đè lên? Nhìn đau quá, chúng ta đến bệnh viện xem đi.”

Vừa rồi Điền Phong túm tôi thật sự rất đau, tôi hỏi trước: "... Ờm? Cảnh sát Tùng hạ kia..."

"Thi Tự Lý." Thanh Mộc híp mắt đầy ẩn ý: "Thay vì cầu khẩn sự bảo vệ của những người không liên quan, còn không bằng một mình tôi. Hơn nữa, đám phế vật bọn họ sắp bị bắt sạch, còn lại một hai người bỏ trốn, thời gian dài cục cảnh sát cũng sẽ không điều động lực lượng bảo vệ cậu, sẽ không ai bảo vệ cậu.”

...... Vô nghĩa! Tôi biết điều đó! Bằng không vì sao tôi lại thỉnh cầu cậu giúp tôi cầu tình chứ...