Tiếng ám vệ quá mức kinh ngạc mà ngã xuống đánh thức Tiêu Lộng, hắn mới nhận ra mình đang nói gì.
Quay về sẽ đánh cho mấy tên phế vật bên ngoài một trận.
Chậc... Con chim sẻ này đúng là có chút thủ đoạn, rất biết mê hoặc lòng người.
Tiêu Lộng hơi ngồi thẳng dậy, nghi ngờ mình sắp bị chứng đau đầu bức đến phát điên.
Chung Yến Sinh không phải người hẹp hòi, khi không thật sự tức giận thì rất dễ dỗ dành, nghe Tiêu Lộng xin lỗi liền tha thứ cho hắn, chợt cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được vị ca ca này.
Chỉ là bầu không khí vừa dịu đi một chút, người trước mặt đột nhiên mím môi, y nhạy cảm nhận ra sự khó chịu của Tiêu Lộng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, có phải huynh rất ghét ta không?"
Sao lại có người hỏi thẳng như vậy chứ.
Tiêu Lộng còn chưa kịp trả lời, đã thấy thiếu niên gầy gò trước mặt cúi đầu, lẩm bẩm nhẹ giọng nói: "Ta biết huynh chắc chắn rất không thích ta, nhưng ta cũng giống huynh, đều là thân bất do kỷ."
Lời nói lọt vào tai Tiêu Lộng, lại biến thành ý nghĩa khác.
Hắn nhướng mày: "Ngươi không hề tự nguyện sao?"
Chung Yến Sinh nhận được phản hồi, gật đầu lia lịa: "Đương nhiên là không rồi!"
Dù sao y cũng không muốn cố ý bị ôm nhầm, bây giờ biết chân tướng rồi, y cũng đang cố gắng cứu vãn mà.
Ánh mắt Tiêu Lộng có chút mơ hồ, hắn nheo mắt lại, dừng trên gương mặt diễm lệ động lòng người ngay cả trong bóng tối kia vài giây.
Đứa bé này sinh ra đã có dung mạo như vậy, nếu không có khả năng tự vệ, bị kẻ có dã tâm dòm ngó lợi dụng cũng là chuyện bình thường.
Mấy gia tộc thế gia kia vẫn thích ép buộc người ta làm mấy chuyện dơ bẩn như vậy.
Chung Yến Sinh thấy hắn dường như đang suy tư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quá tốt rồi, nói lắp ba lắp bắp, cuối cùng y cũng truyền đạt được ý của mình.
Y sẽ cố gắng hơn nữa, để đối phương tin tưởng y không có ý định tranh giành vị trí thế tử của Hầu phủ, cũng sẵn sàng rời đi rồi.
Một tiểu mỹ nhân bị ép buộc đến quyến rũ mình quả thật rất đáng thương, nhưng Tiêu Lộng không phải người đầy lòng thiện tâm.
Hơi thở của Chung Yến Sinh có thể làm dịu chứng đau đầu đã hành hạ hắn mười mấy năm, nếu là người khác, đối phương có thể sẽ coi y như bảo vật, nhưng Tiêu Lộng chinh chiến sa trường, sống trong âm mưu dương mưu nhiều năm, hắn cảm thấy thứ càng nhìn đẹp đẽ vô hại, lại càng phải đề phòng, tránh chìm đắm vào đó rồi sinh ra ỷ lại, từ đó rơi vào vực sâu.
Dù sao sự tồn tại như vậy cũng chỉ khiến người ta sinh ra nhược điểm.
Vì vậy, khi Chung Yến Sinh nhớ ra việc chính, vừa định mở miệng hỏi hắn có muốn xoa bóp đầu không, Tiêu Lộng nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngẩng cằm, thản nhiên ra lệnh: "Ở yên đó, đừng nhúc nhích."
Chung Yến Sinh chỉ đứng ở đầu giường, nhưng hơi thở phả ra cũng có thể làm dịu cơn đau do chứng đau đầu mang đến.
Quả thật không thể chìm đắm được, nhưng thỉnh thoảng dùng một chút cũng không sao.
Dù sao hắn cũng sẽ không để cho người khác phát hiện đứa bé này còn có tác dụng như vậy.
Thấy Tiêu Lộng chỉnh lại tấm lụa mỏng trên mắt, che đi hai con mắt lộ ra, Chung Yến Sinh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Người trên giường quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi uể oải, bây giờ nói chuyện nhà không thích hợp, sẽ chỉ khiến người ta phiền lòng.
Không gấp, phải kiên nhẫn mới được.
Chỉ là trong phòng quá tối rồi.
Đứng một lúc, Chung Yến Sinh có hơi không chịu nổi nữa.
Bình thường Chung Yến Sinh là một cây nấm nhỏ u ám, thích rúc trong phòng không động đậy, nhưng y lại càng không thích môi trường tối tăm như vậy hơn, đứng không cũng chán, y thò đầu nhìn tấm vải đen che trên cửa sổ, đưa ra một đề nghị nhỏ: "Ca ca, huynh có muốn làm chuyện thú vị với ta không?"
Làm chuyện thú vị với y sao?
Tiêu Lộng mở mắt ra, trong lòng hiểu rõ.
Bắt đầu quyến rũ hắn rồi.
Ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng gần đó, tâm trạng Tiêu Lộng tốt hơn một chút, hiếm khi có hứng thú, muốn xem đứa bé này quyến rũ người khác thế nào, hắn dựa vào mép giường chống cằm, gương mặt tuấn tú dưới tấm lụa mỏng trong bóng tối có vẻ yêu dị: "Ồ?"