Chương 19

Giây tiếp theo, Tiêu Lộng liền thấy hai mắt thiếu niên trước mặt sáng rực: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi? Lúc ta đến nắng đã lên, thời tiết rất đẹp, vườn hoa hôm qua rất lớn, có lẽ đi dạo một chút có thể giảm bớt chứng đau đầu của huynh đó."

Hơn nữa y đọc sách thấy có nói, ở lâu trong căn phòng tối tăm sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, dẫn đến tính tình quái gở, vậy nên phải tắm nắng nhiều hơn.

Chung Yến Sinh thầm nghĩ, ca ca có vẻ rất cần đi tắm nắng.

Tiêu Lộng vẫn giữ tư thế ung dung, im lặng vài giây.

Chung Yến Sinh không đợi được câu trả lời, cho rằng mình lại vô tình chọc giận hắn, giọng nhỏ đi: "Ca ca?"

Tiêu Lộng mặt không đổi sắc: "... Được."

Chung Yến Sinh liền vui vẻ đẩy chiếc xe lăn bên cạnh đến: "Ca ca, có cần ta dìu huynh lên không?"

Lải nhải không ngừng, luôn miệng gọi ca ca, đúng là gọi càng ngày càng thuần thục.

Tiêu Lộng liếc y một cái, hơi ngồi thẳng dậy, trung y lỏng lẻo xộc xệch, l*иg ngực rắn chắc như ẩn như hiện, dưới ánh sáng mờ ảo, đường nét cơ bắp mỏng manh mượt mà kéo dài xuống, tràn đầy sức mạnh và mỹ cảm.

Chung Yến Sinh chú ý tới, nhìn chằm chằm một lúc, đưa tay ra.

Ồ? Lần này cũng nên đến tiết mục chính rồi.

Tiêu Lộng nhướng mày, dừng động tác, đợi tiểu mỹ nhân yêu thương nhào vào ngực.

Chung Yến Sinh vươn tay, cẩn thận chỉnh lại trung y giúp Tiêu Lộng, y che kín mít, còn kéo áo choàng rơi ở cuối giường lại, cẩn thận khoác lên người hắn, nghiêm túc dặn dò: "Ca ca, mặc quần áo cho tử tế đi, đừng để bị cảm lạnh."

Tiêu Lộng: "..."

Tiêu Lộng không cần Chung Yến Sinh dìu, chống tay, động tác lưu loát ngồi lên xe lăn.

Chung Yến Sinh nhìn động tác nước chảy mây trôi của hắn, trong lòng vừa áy náy vừa kính phục.

Áy náy vì nếu Thiếu gia thật có thể ở trong Hầu phủ, có lẽ chân đối phương sẽ không thành như vậy, kính phục vì hắn tàn nhưng không phế, cho dù đã như vậy, vẫn có thể tự nhiên được như thế.

Dưới đất toàn là mảnh sứ vỡ và đồ trang trí rơi xuống, Chung Yến Sinh chạy đến dọn dẹp trước, sau đó mới quay lại đẩy xe lăn: "Ca ca, ta đẩy huynh ra ngoài."

Lạt mềm buộc chặt à.

Tiêu Lộng mang theo chút khó chịu không nói nên lời, lạnh lùng đáp: "Ừ."

Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, đi ra từ căn phòng tối tăm, không gian một mảng trắng xóa, Chung Yến Sinh không kịp đề phòng bị chói mắt, nhắm mắt lại theo bản năng, cũng đưa tay ra che trước mắt Tiêu Lộng.

Hơi thở ấm áp đột nhiên đến gần chóp mũi, Tiêu Lộng chống cằm lười biếng dựa vào xe lăn, nhìn ngón tay thon dài trước mắt, khẽ nhướng mí mắt.

Đầu ngón tay và hổ khẩu không có chút chai sạn nào, da thịt mịn màng, e là đến dao cũng chưa từng cầm qua.

Chung Yến Sinh làm xong động tác theo bản năng, nhớ ra Tiêu Lộng đeo tấm lụa mỏng trên mắt, sẽ không bị ánh sáng làm cho chói mắt, y lại tự nhiên thu tay về, không nói gì, đẩy xe lăn ra khỏi sân.

Triển Nhung lạnh lùng đứng canh giữ bên ngoài, nghe thấy động tĩnh, hắn ta quay đầu nhìn, thấy Chung Yến Sinh lành lặn đẩy Tiêu Lộng đi ra, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ khϊếp sợ không thể nào tin được.

Chứng đau đầu của chủ tử nghiêm trọng như vậy, còn bảo hắn ta đưa Chung Yến Sinh vào sân, lúc đẩy Chung Yến Sinh vào, hắn ta còn tưởng đây sẽ là người chết.

Lúc nãy Chung Yến Sinh bị đẩy vào sân thô bạo có chút tức giận, nhưng cơn giận của y đến nhanh đi cũng nhanh, lúc này đã không còn tức giận nữa: "Phiền ngươi dẫn chúng ta đến vườn hoa hôm qua để đi dạo một chút."

Ánh mắt kỳ lạ của Triển Nhung nhìn về phía Tiêu Lộng.

Thấy Tiêu Lộng khẽ gật đầu, Triển Nhung miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, dẫn đường phía trước.

Ám vệ bò dậy từ dưới đất cũng lén lút đi theo.

Vườn hoa cách khoảng sân này có hơi xa.

Chung Yến Sinh xung phong đẩy xe lăn, đẩy chưa được bao lâu, y đã bắt đầu thở hổn hển.

Tiêu Lộng đương nhiên nghe thấy tiếng hít thở của y càng lúc càng dồn dập, ôm tay ngồi nhàn nhã, không mở miệng giải vây.

Chung Yến Sinh cũng không tiện nói đẩy không nổi nữa, lúc sắp kiệt sức, phía trước lại có một bậc thang, y nhũn tay, đẩy mấy cái, cũng không đẩy xe lăn qua được.

Thấy Tiêu Lộng nghiêng đầu, Chung Yến Sinh cắn răng, dồn hết sức đẩy mạnh, giây tiếp theo, xe lăn "rắc" một tiếng, cơ thể Tiêu Lộng lắc lư, suýt nữa bị Chung Yến Sinh đẩy bay ra khỏi xe lăn.