Chương 17

Cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm khiến Chung Yến Sinh hoàn toàn cứng đờ, trong đầu có thứ gì đó đang điên cuồng gào thét cảnh báo y mau chạy trốn đi, nỗi sợ hãi khiến y gần như nghẹt thở, một lúc lâu sau, y mới run rẩy nặn ra hai chữ từ trong cổ họng: "Ca... ca?"

Tiếng sấm đêm qua đã kí©h thí©ɧ chứng đau đầu mới thuyên giảm một chút trở nên nghiêm trọng hơn.

Nghe thấy giọng nói run rẩy của thiếu niên, chút lý trí mà Tiêu Lộng đánh mất trong cơn đau dữ dội quay trở lại, hắn lạnh lùng quan sát phản ứng của Chung Yến Sinh, thấy thân hình gầy gò của y run rẩy, hệt như con chim sẻ nhỏ nhắn run rẩy co ro trong bộ lông vũ, cố nén không dám kêu lên.

Cho dù không nhìn rõ mặt mũi, đối phương cũng vẫn động lòng người.

Thật xinh đẹp.

Môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang cười, nhưng lại không có chút ý cười nào, vẻ anh tuấn lộ ra vài phần lãnh khốc đa tình, tựa như dụ dỗ, giọng nói khàn khàn: "Lại đây."

Tiêu Lộng chắc chắn rằng con chim sẻ nhát gan này không dám đến gần, hắn đã từng gặp quá nhiều người như vậy, cố ý dụ dỗ, nhưng lại sợ hãi không dám đến gần.

Bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng gần như sắp phát điên của hắn cũng không dám đến gần, bọn họ đều coi hắn là kẻ điên có thể mất kiểm soát gϊếŧ người bất cứ lúc nào, cho dù là thuộc hạ đi theo hắn nhiều năm, cũng chỉ dám quỳ ở ngoài sân từ xa.

Nhưng hắn thực sự là kẻ điên sẽ gϊếŧ người.

Trong phòng im lặng như tờ, thiếu niên bên cạnh bình phong cứng đờ không nhúc nhích.

Tiêu Lộng ấn huyệt thái dương đang co giật đau đớn, dễ dàng đoán được lộ trình chạy trốn của thiếu niên, cũng sẵn sàng ném phi đao trong tay vào l*иg ngực gầy gò của y.

Vật nhỏ xinh đẹp mà yếu ớt.

Tiêu Lộng nhắm mắt lại, nhẫn nhịn cơn đau như muốn bổ nát đầu, không ai có thể nhận ra sau lưng hắn không ngừng toát mồ hôi, thấm ướt áo lụa trắng như tuyết, trong sự hỗn loạn do cơn đau dữ dội mang đến, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Rất nhẹ, mỗi bước chân đều mang theo sự do dự, nhưng không phải chạy trốn, mà là chậm rãi tiến lại gần.

Hơi thở ẩm ướt ngào ngạt như sương nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi hắn, sợi dây sắp đứt trong đầu bỗng chốc lại buông lỏng.

Tiêu Lộng mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên mím chặt môi, bước từng bước nhỏ tiến lại gần mép giường.

Chung Yến Sinh biết trong mắt Thiếu gia thật mình rất đáng ghét, nhưng không ngờ lại bị dọa cho ác liệt như vậy, bụng nhỏ bị thương hôm qua vẫn còn đau, khi di chuyển đến mép giường, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường, không muốn mở miệng.

Nhưng đến gần rồi, y lại nheo mắt phát hiện, trạng thái của Tiêu Lộng hình như không tốt lắm.

Nỗi áy náy phức tạp trong lòng đột nhiên lấn át nỗi sợ hãi, Chung Yến Sinh nghĩ, đều tại y, nếu không phải vì y, đối phương đã có thể dưỡng bệnh thoải mái trong Hầu phủ, làm gì đến nỗi một mình cô đơn ở đây, trong lòng không thoải mái, muốn dọa y một chút cũng là bình thường.

"Huynh... huynh lại đau đầu sao?"

Chung Yến Sinh cẩn thận cúi người xuống, đối diện với con mắt đỏ ngầu trong bóng tối, thử mở miệng.

Một lát sau, y thấy người trên giường khẽ gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu, có vẻ rất ngạc nhiên: "Không sợ ta sao?"

Chung Yến Sinh thành thật trả lời: "Sợ."

Vậy mà còn dám đến gần đây.

Cơn đau đầu giảm bớt, xúc động cuồng loạn muốn gϊếŧ người trong đầu cũng bị đè xuống, ngược lại, tâm trạng ác liệt lại dâng lên một chút, Tiêu Lộng chậm rãi thay đổi tư thế, dựa vào đầu giường, ánh mắt sắc bén như sói, đảo qua người y, khóe miệng nhếch lên: "Sao không gọi ta nữa?"

Lúc mới vào phòng, không phải còn luôn miệng gọi ca ca sao.

Trải qua cơn hoảng sợ vừa rồi, Chung Yến Sinh không còn muốn vị ca ca tiện nghi này nữa, nghe vậy y im lặng.

"Hả?"

Đều là vì Hầu phủ, vì Hầu phủ.

Chung Yến Sinh mặc niệm trong lòng mấy lần, mím môi gọi: "... Ca ca."

Âm cuối còn hơi nghẹn ngào.

"Giận rồi sao?"

"Không có." Chung Yến Sinh nhỏ giọng phủ nhận, đôi mắt xinh đẹp được nước mắt rửa sáng long lanh vẫn còn đỏ, nhưng giọng điệu lại mang theo sự ngây thơ thuần khiết, y suy nghĩ một chút, nghiêm túc dặn dò: "Ca ca, ta nhát gan, huynh đừng dọa ta như vậy nữa."

Bị đôi mắt trong veo đó nhìn chằm chằm, Định Vương điện hạ làm lưu manh mười mấy năm ở Mạc Bắc, lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác tội lỗi khó hiểu.

Hắn như dã thú được xoa dịu, sát khí quanh người dần thu liễm, Tiêu Lộng nhìn chằm chằm Chung Yến Sinh, đột nhiên nhớ đến một loài chim từng thấy ở Liêu Đông.

Tròn vo, lông vũ bồng bềnh, nhát gan nhưng lại tò mò, rất hay vỗ cánh đậu trong lòng bàn tay hắn, ấm áp như một cục bông nhỏ, dân địa phương gọi nó là bạc hầu sơn tước, là tinh linh núi rừng.

Tiêu Lộng im lặng một lúc, liếʍ khóe môi: "Vậy, ta xin lỗi?"

Chung Yến Sinh rất chậm rãi gật đầu, hào phóng tha thứ: "Không sao."

Bên ngoài mơ hồ truyền đến một tiếng "bịch".

Ám vệ treo trên mái hiên nghe được động tĩnh trong phòng liền ngã xuống.