Chương 5: Chạm trán tội phạm gϊếŧ người

Bộ váy làm từ chất liệu rất thoải mái, đuôi váy làm từ ren in hoa, tóm lại —— quả thật là một bộ váy không tồi.

Nhưng dù sao đó cũng là một bộ váy.

“Ta không muốn mặc cái này,” Giang Đường đẩy quái vật đang đưa chiếc váy tới, “Ta muốn,” cậu khoa tay múa chân, “Quần, ta muốn mặc quần giống như lúc trước.”

【 Nơi này không có loại quần đó. 】

Quái vật dường như có chút buồn bã.

Giang Đường chỉ chỉ vào tủ quần áo phía sau, trong tủ quần áo rõ ràng có quần đùi.

Quái vật lập tức sẽ nát hết đống quần đùi kia, cẩn thận kiểm tra quần áo còn sót lại, xác nhận chỉ còn lại váy.

【 Không có loại quần đó, vợ yêu em cứ mặc cái này đi. 】

Về sau cũng sẽ phải mặc cái này, vợ của hắn trước tiên phải thích ứng một chút.

Quái vật nghĩ.

Thân thể trần trụi mà giằng co với quái vật tóc trắng trông thật kỳ quái, Giang Đường mặc váy vào xong, giả bộ không nghe thấy tiếng thở càng ngày càng nặng của quái vật.

Dáng người của cậu đứng trước quái vật trông thật nhỏ xinh, có mặc váy vào trông cũng không hề thô chút nào, ngược lại còn có cảm giác hài hòa tuyệt đẹp.

Giang Đường xoay người, làn váy bay bay, quái vật hận không thể đút đầu xuống dưới làn váy của vợ yêu, không bao giờ ra ngoài.

Mặc váy xong, Giang Đường lại tìm quái vật muốn mặc nội y, quái vật không tình nguyện cho cậu mặc thêm qυầи ɭóŧ ren hoa màu trắng.

Cũng đúng đi.

“Ta đói bụng,” Giang Đường hạch sách, “Muốn ăn.”

Quái vật dặn dò cậu ngoan ngoãn ở trong phòng không được chạy loạn, Giang Đường thành thật gật đầu bảo đảm, quái vật mới đi kiếm thức ăn cho cậu.

Cửa đóng lại rầm tiếng.

Quái vật vừa mới đi, Giang Đường phía sau liền nhảy dựng lên.

Bị điên thì mới không bỏ chạy!

Cậu đợi trong chốc lát, xác định quái vật nhất thời cũng chưa về, lúc này mới cầm điện thoại di động lên, chống cái eo có chút đau nhức rời khỏi phòng.

Giang Đường gửi tin nhắn cho đồng đội duy nhất của mình, không có tin nhắn trả lời, cậu cũng không rõ người chơi kia rốt cuộc đang thế nào.

Xem ra trước mắt, chỉ có thể dựa chính mình.

Giang Đường dùng chân trần đi lại trên chiếc thảm hoa lệ, giày của cậu không biết đang ở nơi nào, hơi lạnh từ phía dưới váy luồn vào, Giang Đường bỗng cảm thấy có chút run rẩy.

Giọng nói điện tử kia bảo cậu phải sống đến khi trò chơi kết thúc, có phải cậu chỉ cần trốn thật kỹ, là có thể thông qua?

Hành lang sâu thẳm, nơi chốn che kín ngã rẽ, chỉ là một tầng mà như một mê cung khổng lồ.

Giang Đường thật sự có chút đói bụng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, cậu còn chưa ăn thứ gì.

Bị đói chết nói không chừng cũng là một loại chết, cậu sờ sờ cái bụng, quyết định đi ra đại sảnh của tầng này xem xem, nơi đó hẳn là có đồ ăn.

Thật muốn ăn một cái bánh kem nhỏ.

Bụng Giang Đường kêu ục ục một tiếng, tuy rằng biết nơi này không có ai nghe thấy, cậu vẫn thẹn thùng sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng.

Khắp nơi thật an tĩnh, an tĩnh đến mức có chút quỷ dị.

Chỉ có tiếng chân trắng nõn của cậu đi trên thảm.

Giang Đường thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, từ mỏng manh đến rõ ràng.

Sàn sạt.

Tiết tấu này dần dần nhanh hơn.

Kỳ quái.

……

Trong nháy mắt, thân hình và tư tưởng của Giang Đường đồng loạt cứng lại.

Kia căn bản không phải tiếng tim đập.

Cả người cậu rét run.

Giang Đường ra vẻ trấn định, chuẩn bị bước chân nhanh hơn.

“Hừ…… Rốt cuộc vẫn bị phát hiện.”

Người đàn ông phía sau cuối cùng cũng không che giấu nữa.

“ Á ——!”

Giang Đường bị thô bạo xách lên, một bàn tay của người đàn ông ôm lấy người cậu, một tay khác đẩy ra cánh cửa phòng gần nhất, bước đi vào, ném Giang Đường như ném một món hàng hóa, quăng cậu ngã ở trên mặt sàn nhà lạnh băng.

Giang Đường dùng tay chống lên trên mặt đất, nhưng cả người vẫn tê dại như cũ, cậu quỳ rạp trên mặt đất nửa chết nửa sống, khuỷu tay cùng đầu gối truyền đến từng trận đau đớn.

Làn da non mịn của cậu bị cháy hết ra, máu chảy không ngừng.

Giang Đường chật vật ngồi dưới đất.

Người đàn ông thô bạo kia chỉ ôm cánh tay, lạnh lùng đứng ở một bên nhìn.

Một lúc lâu sau, từ trong cổ họng phát ra một câu châm chọc chua ngoa.

“……Mặt hàng bình thường như vậy, ngoài việc có chút thơm, cũng không có gì đặc biệt.”

Giang Đường đối diện với khuôn mặt của người đàn ông, tức khắc kinh sợ rụt về phía sau.

Đây là một người cũng tham gia vũ hội, danh hiệu F.

Cũng chính là, tên tội phạm gϊếŧ người kia.