Chương 6: Fogalo

Giọng nói hơi khàn vang lên trong phòng, mang theo một chút tức giận không rõ.

“Tôi cho phép cậu động đậy rồi sao? Ngẩng đầu.”

Giang Đường do dự mà nhìn lên phía mặt hắn.

F đứng ngược ánh sáng, thân hình thon dài Như kéo giãn ra, thản nhiên để Giang Đường nhìn mình thật kỹ. Khuôn mặt khẩn cấp cạnh rõ ràng vô cùng anh tuấn, sống mũi cao cao, tóc màu vàng nhạt, còn hơi xoăn.

Tóm lại, vô cùng sống với những người phương tây trong ấn tượng của Giang Đường.

Nhìn kỹ mặt thì thấy hắn là một người đàn ông trẻ tuổi xuất chúng, thật khó để liên hệ hắn với một tên tội phạm gϊếŧ người.

Mí mắt của F buông xuống, che giấu đi một nửa đồng tử màu xanh lục, hắn ngồi xổm xuống hết nửa ngày, cuối cùng cũng duỗi tay ra nắm lấy mặt Giang Đường, cẩn thận nhìn ngắm……

Người vợ này của bọn họ.

Đương nhiên, hiện tại Giang Đường chỉ là một người ở trong tay hắn.

Mặt Giang Đường bị hắn bóp đến đau, cậu vẫn chưa quên hình ảnh người này cầm dao gϊếŧ người lúc nãy.

Khóe miệng cậu bị ngón tay bóp đến biến hình, nói chuyện cũng ấp úng.

“Đừng gϊếŧ tôi,” trong miệng Giang Đường phả ra hơi thở nóng hổi, giống như một con vật nhỏ bấu vào ngón tay của người đàn ông, “F…… Cầu xin anh……”

Mặt cậu trắng bệch, bên dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, giống như đang tản ra một mùi hương, giống như một món điểm tâm ngon miệng.

Biểu cảm của Giang Đường đáng thương cực kỳ.

Khi người đàn ông để lộ ra uy hϊếp cực kỳ kinh khủng, Giang Đường làm ra bộ sáng đáng yêu nhất có thể, khẩn cầu người chồng bất đắc dĩ này của mình.

Bàn tay của người đàn ông thả lỏng, nhưng vẫn bóp khuôn mặt của Giang Đường.

“F? Hừ, cái tên này là để cậu gọi hay sao,” người đàn ông nhíu mày, phát ra một tiếng hừ lạnh, “Chỗ nào cũng thật bình thường, lại còn gầy như vậy,” hắn sờ sờ lên bụng của Giang Đường một chút, đánh giá nói, “Hẳn là không chịu nổi một dao của tôi.”

“Dao nhỏ đi vào từ nơi này,” ngón tay hắn hơi động một chút, “Lại rút ra, hẳn là rất đau.”

Giang Đường tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng cậu.

“Thật xin lỗi…… Tôi không biết tên của anh.”

Giang Đường vốn dĩ muốn gọi hắn là F, lại sợ người đàn ông này tức giận, liền ngậm miệng lại.

“Không có tên.”

Người đàn ông đứng dậy, bế Giang Đường từ dưới sàn nhà lạnh lẽo lên, để cậu ngồi ở bên mép giường mềm mại.

“Vốn đã chết, cậu không có đầu óc sao, tôi là quái vật, quái vật thì làm gì có tên? Đều là nhân vật của trò chơi thôi, nếu Cậu biết danh hiệu F này,” một bàn tay của người đàn ông ấn lên ngực Giang Đường, “Nếu dùng ngôn ngữ của loài người, chắc hẳn tôi tên là Fogalo.”

Giang Đường trợn mắt há hốc mồm.

Tên npc tội phạm gϊếŧ người này, vậy mà lại biết đây chỉ là một trò chơi?

Sợi tóc màu vàng nhạt của Fogalo đổ bóng lên trên trán, hắn cười nhẹ nói: “Theo ý của ngươi, tôi cũng là một npc?”

“Đừng kinh ngạc như vậy, tôi còn biết cậu là một người chơi.”

Fogalo ôm Giang Đường ngồi lên đùi mình, sờ sờ đầu người lòng ngực mình: “Muốn tôi không gϊếŧ cậu phải không, Vậy cậu phải cho tôi một thứ gì đó tốt đẹp chứ nhỉ?”

“Có thể giúp tôi gϊếŧ một người nào đó, hoặc là giúp tôi xử lý thi thể.”

Fogalo nhìn khuôn mặt trắng không còn giọt máu nào của Giang Đường, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo đang run rẩy của vợ tương lai.

Người đàn ông để lộ ra ý cười đắc ý, ngữ khí lại rất tùy ý, “Hoặc là, chủ động hôn ta một cái, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.”

Giang Đường nuốt nuốt nước miếng.

Fogalo ghét cậu như vậy, Giang Đường cũng không muốn làm khó người khác.

“Những điều anh vừa nói tôi đều không thể……”

Đồng Tử Fogalo hưng phấn phóng to, trên mặt vẫn là một mảnh lãnh lẽo như cũ.

Hắn đã chuẩn bị tốt rồi.

“Tôi sẽ nấu cơm, có thể nấu cơm cho anh ăn……”

Giang Đường vân vê ngón tay, ấp a ấp úng nói.