Chương 4: Vợ của chúng ta?

Quái vật si mê liếʍ láp mỗi một chỗ trên thân thể Giang Đường, dươиɠ ѵậŧ phấn hồng phía trước cũng được an ủi, hắn tự cho là bản thân đang phục vụ tốt, ngược lại khiến cho Giang Đường càng kháng cự mãnh liệt hơn.

Giang Đường lại bắt đầu chảy nước mắt.

Cậu còn ở còn chưa kịp thích ứng thì dươиɠ ѵậŧ nhỏ đã bắn nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngón tay hơi đυ.ng vào đã có thể chạy ra rất nhiều huống chi là đối đãi thô bạo của quái vật.

Dươиɠ ѵậŧ từ trong thân thể của Giang Đường được rút ra ngoài, để lại thân thể trắng nõn mỏng manh run rẩy trên giường.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn với nướ© ŧıểυ chảy xuống bắp đùi, huyệt khẩu bị sử dụng quá độ, khép không được, hơi hơi đóng mở ở trong không khí.

“Ưm…… Ưm……”

Ngực của Giang Đường phập phồng kịch liệt, thời khắc ánh mắt của cậu nhìn thấy quái vật, cậu không dám động cũng không thể động.

Trang viên dùng để tổ chức vũ hội lớn thế này không biết có cấu tạo như thế nào, trong phòng có phòng tắm riêng, quái vật ôm Giang Đường, hình như muốn rửa sạch cho cậu.

“Để ta tự rửa, không đúng, ngươi có thể nghe hiểu tiếng người sao……”

Quái vật tóc trắng có diện mạo cao lãnh đầy soái khí, mặt mày lại rất ôn nhu đối với Giang Đường.

Hắn kéo gần khoảng cách giữa một người một quái, cái trán chạm vào nhau.

Quái vật tóc trắng không biết ngôn ngữ của nhân loại, nhưng có thể giao tiếp thông qua tinh thần.

【 Vợ yêu. 】

Đối tượng đáng yêu trong lòng ngực, khuôn mặt cách hắn rất gần, cái miệng hồng hồng hơi chu lên ngơ ngác mà nhìn hắn.

【 Có thể nghe thấy tôi nói chuyện sao? Vợ yêu……】

Mặt Giang Đường đều đỏ lên: “Ta, ta nghe thấy được!”

Quái vật đưa cậu tới bồn tắm, mở vòi nước ấm, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi nước, quái vật có chút sợ nước nhưng vẫn tận lực khắc chế sợ hãi như cũ.

Vẫn là tắm rửa cho vợ yêu quan trọng hơn.

Động tác của hắn hơi dùng sức, Giang Đường bất mãn hừ hừ hai tiếng.

Cậu vốn có tính khí thích được nuông chiều, quái vật cũng sẽ không làm hại cậu, vì thế biểu lộ ra chút tùy hứng vốn có.

“Đều tại ngươi, ngươi làm cho ta đau quá.”

Quái vật lại dán sát vào trán Giang Đường.

【 Vợ yêu thật xin lỗi. 】

Tiếng vọng ở trong đầu cậu, là một giọng nói ôn nhu trầm thấp, mang theo xin lỗi.

Cái thứ ở bên trong hậu huyệt làm đυ.c bồn tắm quái vật thay nước cho cậu vài lần, tắm rửa cho Giang Đường thật sạch sẽ.

Sau đó chính là đơn thuần tắm, Giang Đường nhìn quái vật bận trước bận sau, nhịn không được có chút lên mặt, hết nước trong bồn tắm lên mặt quái vật, khuôn mặt không có biểu tình gì chỉ chớp mắt, nước tắm của Giang Đường chảy tới khóe miệng, quái vật hé miệng liếʍ liếʍ, dươиɠ ѵậŧ dưới thân lại bắt đầu hưng phấn.

【 nước tắm cho vợ cũng thật ngọt. 】

Đau quái vật cọ cọ ở trên má Giang Đường, yết hầu nuốt nước miếng.

Giang Đường rõ ràng biết hắn nói cái gì, lại nhịn không được liên tưởng quái vật ở trên giường cùng mình lăn lộn qua lại, ăn đến chết đi sống lại, cậu cắn chặt răng đẩy cái đầu tóc trắng ra.

Quái vật duỗi đầu lưỡi, muốn liếʍ ở trên người cậu, Giang Đường sợ hãi cực kỳ, sợ hãi trộn lẫn với phẫn nộ —— cậu giơ tay, thật mạnh tát một cái ở trên mặt quái vật, lực đạo rất lớn, quái vật bị đánh lật mặt đi, không đợi cậu hối hận, quái vật liền nhào lên liếʍ tay cậu.

Bị vợ đánh, là sự vinh quang chí cao vô thượng, quái vật nghĩ, hắn da dày thịt béo, tùy tiện đánh một cái còn sợ làm đau tay vợ yêu thì không tốt.

【 Vợ yêu, vợ yêu……】

“Không được gọi ta như vậy,” Giang Đường nhíu mày, “Cút, ai là vợ yêu của ngươi.”

Quái vật tóc trắng thản nhiên buông lỏng tay, nửa quỳ bên cạnh bồn tắm, nghiêng đầu nhìn người.

【 Em chính là vợ yêu của chúng tôi. 】

【 Từ khi vợ yêu đến nơi này, mọi thứ đã được định sẵn, mọi người đều biết em là vợ chúng tôi. 】

Giống như một loại dấu vết tinh thần, từ khi sinh ra đã có một cố chấp du͙© vọиɠ khủng bố đối với sinh ra đối Giang Đường, không thể xóa đi, không thể quên được.

Vừa tới nơi này, Giang Đường đã tiến vào trang viên.

“Chúng…… ta?”

Giang Đường lặp lại nói.

Quái vật lại muốn liếʍ liếʍ và yêu của mình, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích nói: “Chắc là vợ yêu còn chưa gặp bọn họ, không sao, về sau sẽ từ từ gặp.”

Giang Đường cũng không tin quái vật nói.

Chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng, nghe tới “Bọn họ”, cũng sẽ không tạo thành uy hϊếp gì đối với chính mình.

Giang Đường ôm cánh tay, quái vật lau khô thân thể cho cậu, Giang Đường ngồi ở trên giường, nơi đó đã bị quái vật dọn dẹp sạch sẽ, giơ tay, “uần áo của ta đâu?”

Dưới cái nhìn chằm chằm của Giang Đường, quái vật lấy ra một cái váy người hầu màu trắng mềm mại.