Chương 43: Giày thêu (43)

Thẩm Hoặc thít chặt cổ Đồng Tam, mãi đến gã không nhúc nhích nữa, cậu mới buông ra, nằm trên mặt đất thở dốc.

Xém ngỏm củ tỏi.

Cái gã Đồng Tam này chẳng những không hề vụng về ngốc nghếch như những thôn dân đó nói, trái lại, gã rất thông minh.

Lúc trước Đồng Tam phát hiện Thẩm Hoặc có thể dễ dàng cộng tình cùng Chu Mộng, mới có thể lợi dụng ảo cảnh khiến Thẩm Hoặc buông cảnh giác. Nếu Thẩm Hoặc tỉnh lại trễ một chút nữa thôi, mộ cậu cũng xanh cỏ rồi.

Thẩm Hoặc nằm trên mặt đất không muốn động đậy. Cậu cảm thấy toàn thân mình không có chỗ nào không đau, đặc biệt là xương bả vai, xương cốt bên trong cứ như bị gãy lìa, không tài nào dùng sức được.

Cậu cười khổ nghĩ: Hầy, sớm biết sẽ vất vả như này, nên đòi thêm tiền của Dương Y Y.

“Uỳnh!”

Một bộ váy đỏ nện trên nền xi măng đυ.c ra một cái hố sâu hắm, tro bụi bay tứ tung.

“Khụ khụ, chị Y Y hả, chị không sao chứ?"

Dương Y Y bay ra khỏi hố:

“Không có việc gì.”

Thẩm Hoặc liếc mắt đánh giá Dương Y Y, phát hiện tuy rằng trên người cô có hơi lộn xộn, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, chắc là không bị thương tổn đến căn cơ.

“Có thể giải quyết được thứ kia không?”

Dương Y Y lắc đầu nói:

“Không chắc lắm, nhưng hiện tại nó thiếu một cái phân thân, không có tính uy hϊếp với tôi.”

Thẩm Hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt màu đỏ tươi như máu kia đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Đúng là không có uy hϊếp gì với chị, cái thứ đồ chơi này rõ ràng theo dõi tôi đó ó ó ó!”

Thẩm Hoặc vừa mới nói xong, ác quỷ kia đã đánh về phía cậu.

Dương Y Y thấy thế tung ra một dải lụa đỏ cuốn lấy eo Thẩm Hoặc tung cậu lên cao. Thẩm Hoặc thuận đà bám vào xà ngang.

Ác quỷ thấy con mồi biến mất, lại lần nữa đem lửa giận chuyển lên người Dương Y Y. Thẩm Hoặc bám vào xà nhà thở phào nhẹ nhõm, đang lúc cậu định leo xuống, bỗng nhìn thấy một khe hở vừa đủ chứa một người trưởng thành trên xà ngang, bên trong hình như còn có cái gì đó.

Cậu quay đầu nâng mắt nhìn một nữ quỷ một ác ma đánh nhau trên không trung, thực lực hai bên ngang nhau, tạm thời không cần cậu hỗ trợ. Thế là, cậu bò vào khe hở xem xét, bên trong là một mảnh đen nhánh. May mắn vẫn còn đèn pin để dùng.

Lúc cậu mở đèn pin ra, một người đang ngồi treo ngược trong tư thế xếp bằng. Người này mặc một bộ trường bào bát quái của đạo sĩ, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay tạo thành một tư thế rất kỳ quặc. Khi nhìn thấy người ngồi treo ngược này, Thẩm Hoặc thiếu chút nữa bị hù chết.

Có điều cậu nhanh chóng phát hiện điều không thích hợp.

Vẻ mặt người này trước sau như một, cậu duỗi tay thăm dò dưới mũi của ông ấy, không có hơi thở.

Ông ấy đã chết.

Thẩm Hoặc thở phào nhẹ nhõm, cậu từ từ bò lên trước, cẩn thận đánh giá dáng vẻ của ông ấy.

Là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn năm chục tuổi, có một chòm râu rất dài, tóc dùng một cây trâm búi thành một búi tròn trên đỉnh đầu. Trên mặt ông ấy phủ một lớp trong suốt, là một loại tinh thể trong suốt như cánh ve, khi đèn pin chiếu vào, nó rực rỡ lung linh như thần tiên trên trời. Có điều nếu quan sát cẩn thận thì đó chỉ là một loại kết tinh lạ mà thôi. Nhìn qua ông ấy không khác gì một người đang ngủ, vô cùng chân thật.

Thẩm Hoặc vẫn chưa yên tâm, duỗi tay sờ sờ mạch đập của ông ấy, phát hiện ông thật sự đã không có hô hấp cũng như mạch đập, lúc này mới thả lỏng.

Bỗng nhiên, Thẩm Hoặc cảm thấy bàn tay khác của thi thể đang nắm cái gì đó, cậu dùng sức mở nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, mãi đến một đồ vật rơi ra từ quần áo của ông ấy.

Thẩm Hoặc cúi đầu nhặt lên, là một tờ giấy màu vàng, chữ bên trên được viết từ máu.

[Người có duyên, ngươi sẽ là đệ tử thân truyền thứ một trăm tám mươi của Long Hổ Sơn ta! Khi ngươi mở trang giấy này, chứng tỏ rằng ngươi đã gặp khôi quỷ.

Ma cọp vồ là tín đồ cuối cùng của kẻ giả dạnh thần linh.

Hiện nay người thờ phụng thần minh càng ngày càng ít, không có tín ngưỡng, thần lực cũng sẽ tan biến, và thần linh sẽ biến thành tà thần ăn thịt người.

Khôi quỷ chính là một loại trong số đó.

Ta ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này phát hiện tà thần hãm hại bá tánh, nhưng thôn dân của thôn Hoè Thụ đã hoàn toàn bị nó tẩy não.

Nhìn như mời đạo sĩ trừ tà, kỳ thật là dùng linh thể đạo sĩ để nuôi dưỡng tà thần.

Khi ta biết mình bị thôn dân thôn Hoè Thụ lừa, liền lấy thân trấn áp tà thần, nhưng nếu thôn dân tiếp tục cung phụng cho nó,có lẽ trấn áp của ta sẽ không giữ được bao lâu. Cho nên ta dùng tất cả bản lĩnh vốn có để tính toán, tính ra được đồ đệ trong tương lai của ta sẽ giải quyết khôi quỷ.

Trong tay phải của ta là pháp khí Thiên Sư Thụ Ấn, có thể tạm thời áp chế khôi quỷ.

Đồ đệ, vi sư chỉ có thể làm nhiêu đó vì ngươi, hy vọng ngươi đừng trách sư phụ không thể dạy bản lĩnh cho ngươi…]

“Đây tính là cái gì? Tay không bắt sói hả?”

Cậu không tin!

Thẩm Hoặc lại cố gắng mở tay lão đạo sĩ, khiến cậu không thể tưởng tượng được là sức lực của mình lớn như thế, mà vẫn không làm bàn tay này hé ra được một khe hở, quái thật!

Rầm!

Đất rung núi chuyển.

Thẩm Hoặc vội vàng thò người ra tìm hiểu, phát hiện oán khí trên người Dương Y Y càng ngày càng ít, đang bị tà thần bón hành, mà hơi thở trên người tà thần cũng càng ngày càng mạnh!

Cậu nghĩ đến đoàn làm phim dưới chân núi làm phim, sắc mặt trở nên khó coi. Thứ kia đang hút tinh khí và máu thịt của bọn họ tinh khí, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ thật sự treo mạng ở chỗ này!

Thẩm Hoặc xoay người nhìn ông lão hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Quả nhiên là lão đạo sĩ, đa mưu túc trí.”

Thẩm Hoặc dập đầu lạy lão đạo ba lạy.

“Sư phụ, hiện tại có thể cho con lấy đồ vật đi cứu người rồi chứ?"

Cậu lại lần nữa đi bẻ tay lão đạo sĩ, phát hiện có thể mở ra một cách dễ dàng.

Cái đệch!

Thực sự có thể huyễn huyễn như vậy luôn?