Chương 42: Giày thêu (42)

Đó là ngữ điệu chưa bao giờ Đồng Tam được nghe thấy khi nói chuyện với cô. Gã gần như sốc nặng, ngay cả thịt rơi trên mặt đất cũng không nhặt lên, hoảng hoảng hốt hốt rời đi.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Chu Mộng ra mở cửa lại không thấy ai, chỉ có một miếng thịt dính bùn nằm trên mặt đất.

Cô nhặt thịt lên, nhíu mày:

“Lại là Đồng Tam!”

Chu Mộng lải nhải: “Cái tên Đồng Tam này thật là, đã nói với gã chúng ta không cần, sao gã lại không hiểu tiếng người vậy?”

Dương Y Y mở sách của mình ra, nhìn Chu Mộng đang lải nhải, cười nói:

“Nếu không cậu mua miếng thịt này đi, kỳ thật cậu không cần phải giữ đạo hiếu cùng với tớ đâu.”

“Sao có thể như vậy được, Chu Mộng tớ nói được thì làm được. Hơn nữa lúc chủ dì còn sống cũng rất tốt với tớ, tớ đã đáp ứng họ là sẽ chăm sóc cậu thì nhất định không nuốt lời, bây giờ tớ sẽ đi trả lại thịt!”

Chu Mộng nói là làm, cầm miếng thịt heo đi về phía nhà của Đồng Tam.

Thẩm Hoặc đứng ở bên cạnh Đồng Tam, nhìn gã mang theo ánh mắt âm u đầy oán giận đi lên núi. Gã lén lút đi vào trong một tòa trong cung điện, quỳ trên mặt đất, dường như thành kính cầu nguyện.

“Tôi muốn Y Y ở bên cạnh tôi mãi mãi, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào tôi cũng đồng ý.”

Gã vừa nói xong câu đó, Thẩm Hoặc thấy một làn sương đen đặc trồi lên khỏi mặt đất phủ kín Đồng Tam.

Trong sương đen có bóng người, nó mê hoặc Đồng Tam.

“Chỉ cần ngươi cam nguyện làm nô ɭệ của ta, tự nguyện dâng hiến linh hồn ngươi cho ta, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

Trong mắt Đồng Tam hiện lên một tia vui sướиɠ. Không ngờ giao dịch với quỷ thần lại dễ dàng như vậy.

Đồng Tam trở thành ma cọp vồ của ác quỷ, thân thể gã hoàn toàn bị nó khống chế.

Thể chất của Dương Y Y rất đặc biệt, ngay thời khắc cô vừa bước vào trong thôn, ác quỷ đã cảm ứng được. Chỉ cần cắn nuốt hồn phách của cô thì nó sẽ không còn phải sợ Âm thần phía dưới nữa!

Khi Đồng Tam biết mục tiêu của ác quỷ chính là Dương Y Y, trong lòng vô cùng hối hận, thế là lặng lẽ sửa lại ý chỉ của thần minh, truyền tin tức sai lệch cho thôn dân.

Cũng chính là: Cô dâu được Thần minh lựa chọn là Chu Mộng.

Ác quỷ phát hiện thao tác nhỏ Đồng Tam, tra tấn gã một trận.

Mà cùng lúc đó Chu Mộng đến để đối chất với Đồng Tam, lại phát hiện âm mưu của gã và ác quỷ. Cô vừa định chạy trốn thì lại bị ác quỷ bắt được, đúng lúc thôn dân gặp được, cho rằng hai người họ đang làm chuyện cẩu thả. Thế là vì cái gọi là thần minh của họ, một lần nữa lựa chọn Dương Y Y.

Đồng Tam thành ma cọp vồ của ác quỷ, trơ mắt nhìn người mình thích bị gϊếŧ chết một cách tàn nhẫn. Gã không dám phản kháng, bởi vì ác quỷ đã nói, chỉ cần gã dám phản kháng thì sẽ gϊếŧ gã ngay lập tức.

Đồng Tam tham sống sợ chết lựa chọn im lặng.

Hình ảnh thay đổi.

Thẩm Hoặc đi tới lò mổ của Đồng Tam, nhìn những người bị treo trên móc, tất cả đều không có da, rất giống một con khỉ màu da.

“Rầm!”

Đồng Tam lạnh nhạt gϊếŧ chết một người lại một người dân trong thôn, lấy da của họ làm thành đèn l*иg treo ở trước cửa lò mổ, cách một lớp màng bao vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh nồng kia.

Gã không dám đối chọi với ác quỷ, chỉ có thể phát tác lửa giận lên trên người các thôn dân.

Tuy rằng những thôn dân đó đều đáng chết, nhưng mà Đồng Tam còn ghê tởm hơn cả bọn họ.

Thẩm Hoặc cố nhịn cảm giác buồn nôn trong dạ dày xuống, đứng tại chỗ nhìn Đồng Tam lột da của những thôn dân treo trên móc.

Trận tàn sát đó kéo dài suốt ba ngày, mà mưa to cũng rơi đủ ba ngày gây sạt lở, thôn Hòe Thụ bị chôn vùi dưới lớp đất đá, vĩnh viễn không còn thấy ánh mặt trời.

Ma cọp vồ Đồng Tam thành ông chủ khách sạn dưới chân núi kiêm hướng dẫn viên du lịch, lợi dụng truyền thuyết kỳ bí hấp dẫn vô số phượt thủ có lòng hiếu kỳ mạnh đến du lịch.

Rầm!

Thẩm Hoặc ngã xuống đất, miệng vết thương trên người bị đυ.ng phải khiến cậu đau đến tỉnh cả người, mà tay Đồng Tam lúc này đã biến thành đao nhọn đâm tới trước mặt cậu.

Thẩm Hoặc kịp thời tỉnh lại không rảnh lo đến cơn đau trên người, túm lấy tay gã đồng thời co chân kẹp lấy chân gã, nhân cơ hội bò đến phía bên trái, dùng tơ hồng thít chặt cổ gã.

“Muốn tao đồng tình với mày? Không! Mày sẽ chỉ khiến tao càng thêm ghê tởm!”

Nói rồi cậu càng thít chặt tơ hồng vào cổ Đồng Tam hơn.

Bàn tay Thẩm Hoặc tay đã bị cọ ra máu, dòng máu thấm vào trong tơ hồng.

Tí tách!

Ở một nơi âm u quỷ khóc sói gào, cây cổ thụ khô trong cung điện giống như nổi điên, cuốn hết lá rụng trên mặt đất thổi loạn xạ, thổi bay cả âm binh xung quanh.

Tiếng động ồn ào bên ngoài hấp dẫn người đàn ông đang cặm cụi làm việc trong cung điện.

Hắn gác bút mực trong tay, thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt cây cổ thụ.

Những âm sai vừa rồi còn đang kinh hoảng thất thố nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, vội vàng cúi đầu.

“Minh quân.”

Trên người hắn có một nguồn áp lực khiến người khác quy phục, càng có cảm giác cao không thể với tới tựa như thần minh.

Hắn vẫy vẫy tay, âm sai vội vàng lui ra.

Chờ đám người rời đi hết, người đàn ông tới gần cây cổ thụ, một sợi tơ hồng xuất hiện ở trước mắt hắn, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay của hắn.

Lúc này, hắn mới thấy trên tơ hồng có máu.

Hàng lông mày sắc bén khẽ nhăn: “Bị thương sao?”

Một nguồn sức mạnh Âm thần từ mối liên kết tơ hồng chuyển đến tay một vị chủ nhân khác.

Sau khi làm xong tất cả, hắn hơi hơi sửng sốt nhìn chằm chằm tơ hồng.

Người đàn ông nâng mắt nhìn cổ thụ, sao đó trở lại vị trí làm việc của mình, tay nhấc bút lên lại chưa từng hạ xuống.

Một giọt mực đỏ nhỏ trên trang sách, làm loang đầy một chữ "Phạt".

Khi Sở Giang Vương tới liền phát hiện Minh quân cuồng công tác đang phát ngốc.

Ông trời của ta!

Sở Giang Vương hít sâu một hơi khiến Minh quân hoàn hồn, bút lông đỏ tiếp tục viết lách.

“Ngươi tới làm cái gì?”

“Hắc hắc, Minh quân yêu dấu, con đường đầu thai nối liền đến nhân gian còn thiếu một chút kinh phí.”

Minh quân dừng bút, một đôi con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào Sở Giang Vương.

Sở Giang Vương rụt rụt đầu.

“Còn thiếu bao nhiêu nữa?”

Sở Giang Vương thật cẩn thận giơ ra hai ngón tay.

Minh quân ngồi ở trên im lặng một lúc, chỉ nói một tiếng đã biết, liền đuổi Sở Giang Vương đi rồi.

Sở Giang Vương bị đuổi ra khỏi điện ngu người luôn.

Thư ký đang đứng ngoài điện chờ Minh Vương nhà mình, thấy điện hạ ra tới, vội vàng tiến lên dò hỏi.

“Điện hạ như thế nào, Minh quân có đáp ứng không?”

Sở Giang Vương ngoắc ngoắc hắn ta, vẻ mặt hóng hớt chia sẻ với thư ký nhà mình.

“Ngươi có biết vừa rồi ta thấy cái gì không?”

Bí thư hít sâu một hơi, kiên nhẫn hỏi:

“Điện hạ thấy được cái gì?”

Vẻ mặt Sở Giang Vương không thể tưởng tượng nói:

“Ta thấy ông chủ cuồng công tác vậy mà ngồi ngẩn người! Có phải khó tưởng tượng lắm đúng không?”

Thư ký lấy lệ:

“Đúng vậy, không thể tưởng tượng, cho nên Minh quân đã đồng ý chi ngân sách cho chúng ta chưa?”

Sở Giang Vương thở dài: “Chưa.”

Thư ký: “……”

Sau khi cảm nhận được hai người đã rời đi, Minh quân trong cung điện mới dừng bút son trong tay lại.

Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm tơ hồng trong tay, trong ánh mắt hiện lên tình tự người khác nhìn không hiểu.

“Người được vận mệnh chỉ định……”