Chương 23: Giày thêu (23)

Lộc cộc!

Sau khi Thẩm Hoặc và Ổ Đồng tách ra, cậu không về phòng luôn, mà thong thả đi trên hành lang treo đầy đèn l*иg đỏ thẫm.

Nếu không gặp phải chuyện lúc trước, bước chậm trong hành lang này, sẽ có cảm giác đang xuyên trở về một danh gia vọng tộc ở cổ đại.

Thế nhưng, gặp qua đám quái vật treo ngược trên trần nhà, hành lang trong mắt Thẩm Hoặc chỉ còn lại âm trầm vô tận.

Đèn l*иg lay động theo gió, ánh nến như từng đôi mắt đỏ.

Gió khẽ đung đưa, thổi tới một luồng không khí lạnh lẽo tới tận xương.

Hơn nữa mặt đất trên hành lang không có lấy một chút bụi bặm, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khác thường.

Dấu vết Ổ Đồng bị đám quái vật kia lôi kéo đêm hôm trước đã biến mất, gạo bị Mã Hi đánh đổ cũng không thấy.

Ngoài từng hàng đèn l*иg treo trên đầu, cũng chỉ còn bức tranh vẽ nhân vật trên trần nhà, những con quái vật treo ngược trên trần nhà không thấy đâu nữa.

Những quái vật đó hẳn là xuất hiện theo cơ chế thời gian nhất định, ban ngày khách sạn rất bình thường, tới buổi tối chúng nó mới có thể xuất hiện.

Moẹ nó, đám quái vật này là cú đêm hả?

Trong lòng Thẩm Hoặc vô cùng có ý kiến với chúng.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác có người đang nhìn mình! Tầm mắt kia nóng rực khác thường.

Ngẩng đầu nhìn lại, không có gì cả.

Cũng chỉ có bức tranh nhân vật trên trần nhà.

Tranh……

Thẩm Hoặc ngửa đầu nhìn hình ảnh trên trần nhà.

Bức tranh được vẽ theo phương pháp vẽ tranh sơn dầu, màu sắc tươi sáng, nhân vật rõ ràng.

Bệnh đậu mùa trên nhân vật được miêu tả rất sống động, cậu nhìn chằm chằm một chỗ, nơi đó vẽ người dân đang cử hành một nghi thức long trọng nào đó.

Các thôn dân toàn bộ đều tụ họp bên nhau, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướиɠ.

Nhưng nơi này có chỗ kỳ lạ, bởi vì toàn bộ ánh mắt các thôn dân đều đang liếc nhìn chằm chằm cửa một căn phòng.

Thẩm Hoặc cảm thấy kỳ quái, xoa xoa nhẹ cần cổ nhức mỏi, tiếp tục xem.

Đi tới chỗ ngoặt, hình ảnh được vẽ tỉ mỉ kỹ càng và sinh động hơn.

Khắp nơi giăng đèn kết hoa, dán chữ "Hỉ" đỏ thẫm, khua chiêng gõ trống, hình ảnh náo nhiệt vô cùng. Thì ra là đang tổ chức hôn lễ, khó trách toàn bộ người trong thôn đều tới.

Thẩm Hoặc dừng chân, nơi này không vẽ người nữa, mà chỉ vẽ hai chiếc đèn l*иg đỏ thẫm treo trên cửa.

Bây giờ cậu chỉ cần nhìn thấy đèn l*иg đỏ là thấy sợ, đặc biệt là họa sĩ còn cố tình vẽ một mình hai chiếc đèn l*иg một chỗ, nhìn chúng là lại tưởng tượng ra hai con quái vật treo ngược trên trần nhà.

Lúc này, Thẩm Hoặc phát hiện một chỗ không thích hợp.

Ánh mắt đám thôn dân kia vẫn cứ nhìn chằm chằm cửa phòng, cánh cửa phòng này sơn màu đỏ tươi, nơi này hẳn là được hoạ sĩ lấy màu đỏ làm chủ, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, chỉ cần nhìn màu sắc đã khiến cho người ta cảm thấy áp lực cùng huyết tinh.

Đồng thời, trong lòng Thẩm Hoặc nảy sinh rất nhiều nghi ngờ.

Vì sao bọn họ lại nhìn chằm chằm cửa phỏng, là đang nhìn cô dâu sao?

Nhưng mà không phải chuyện kết hôn này rất bình thường hay sao?

Vì sao lại luôn nhìn chằm chằm phòng cô dâu chứ?

Thẩm Hoặc đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu phát hiện cửa phòng bị thôn dân nhìn chằm chằm được người đẩy ra một khe hở, qua khe hở nhìn vào trong chỉ thấy một màu đen kịt.

Từ từ……

Không, không phải đen, mà là thứ đã chặn ánh sáng trong phòng!

Là những đôi mắt đang nhìn chằm chằm người dân trong thôn!

Bên trong khe hở toàn những mắt là mắt!

Thẩm Hoặc kinh ngạc, có thể dùng trần nhà để vẽ tranh, còn vẽ đến kinh dị như thế, hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là người này muốn kể cho người đời nghe một câu chuyện cũ.

Thẩm Hoặc tiếp tục đi, phong cách phía sau càng ngày càng quỷ dị.

Ban đêm, thôn dân nâng kiệu hoa đi trên một con đường nhỏ, người nâng kiệu vẻ mặt rất nghiêm túc, toàn bộ người dân trong thôn cầm đuốc đi theo sau.

Rõ ràng là kết hôn, lại đưa cô dâu đi vào buổi tối?

Ý nghĩa trong này rất sâu sắc.

Bọn họ đi vào một nơi rất giống mộ phần, nơi này Thẩm Hoặc rất quen thuộc, đó chính là khu mộ lúc trước bọn họ từng bị quái vật đuổi tới.

Người dân trong thôn kéo cô dâu ra ngoài, mà bất ngờ thay, trên chân cô dâu đi một đôi giày thêu màu đỏ!

Bọn họ mạnh mẽ ấn cô dâu quỳ xuống mặt đất.

Là bái đường!

Mà bái đường cùng cô dâu lại là một tấm bài vị.

Minh hôn!

Đây là hủ tục gả cho người chết - minh hôn!

Thẩm Hoặc tiếp tục nhìn, hình ảnh trở nên đầy máu me. Các thôn dân vậy mà ấn cô dâu vào trong quan tài, khoét mất hai mắt của cô, rồi sau đó dùng đinh đồng dài đóng vào tay chân và đầu của cô.

Cuối cùng lại dùng phương pháp tương tự đóng đinh ở bốn góc quan tài, chôn ở dưới chân tượng đá bên cạnh mộ phần.

Đây là muốn trấn áp cô dâu dưới tượng đá, muôn đời muôn kiếp không thể siêu sinh.

Lòng dạ đám thôn dân này quá ác độc!

Thẩm Hoặc xem xong bức tranh, trong lòng cảm khái, đồng dạng cũng thu thập được một vài tin tức.

Tuy là minh hôn, nhưng trên bài vị lại trống không, không có bất kỳ chữ viết nào.

Thẩm Hoặc cảm thấy không có khả năng là họa sĩ cố ý vẽ sai, đó chính là nói cô dâu gả cho một thứ đồ vật không thể diễn tả?

Cũng có nghĩa là, đám thôn dân này đang thờ phụng một quái vật không rõ hình dạng, coi nó là thần linh.

Chẳng lẽ là con khỉ béo tập kích mình lúc trước sao?

Con khỉ béo kia rõ ràng chính là một quái vật ăn thịt người, đám thôn dân này không những không diệt trừ nó, còn đưa nó lên cao để cung phụng.

Mà hình ảnh trong tranh vẽ miêu tả rất rõ ràng, cô dâu đang sống sờ sờ bị đóng đinh trong quan tài, chôn dưới tượng đá.

Đó không phải minh hôn, đó là hiến tế người sống!

Cô dâu chính là tế phẩm dâng lên cho con quái vật kia!

Thế nhưng trong tranh vẽ, lúc cô dâu bị đóng đinh trong quan tài, đầu của cô ấy vẫn còn, vậy có nghĩa là sau khi cô ấy chết, có kẻ đã đào quan tài của cô ấy lên, chặt mất đầu.

Đầu của cô ấy ở đâu?

Kẻ lấy cắp đầu của cô ấy có mục đích gì?

Chắc không phải là đổi đầu đâu nhỉ?

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Một giọng nói khàn khàn vang lên đằng sau, ngữ điệu lạnh băng.làm sau lưng Thẩm Hoặc nổi lên một trân da gà.

Cậu lập tức bước lên trước vài bước, kéo giãn khoảng cách với người đằng sau rồi mới xoay người nhìn.

“Hướng dẫn viên du lịch, sao anh còn chưa đi ngủ?”

Hướng dẫn du lịch mặc áo tơi trên người, nhưng áo tơi rất sạch sẽ, hẳn là mới thay một cái mới.

“Đêm đã khuya, mời nhanh chóng trở lại phòng.”

Hướng dẫn viên du lịch nói xong câu này liền đi xuống dưới lầu. Khi gã xoay người, Thẩm Hoặc bị đồ vật bên hông gã thu hút.

Trông dáng vẻ giống một thanh đao.

Thẩm Hoặc nhìn theo gã xuống lầu, thấy gã mở cửa khách sạn.

Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt, gió lớn thổi hạt mưa bay nghiêng, hướng dẫn viên du lịch đè thấp mũ trúc, đi vào trong màn mưa.

Rầm!

Cánh cửa lớn ầm ầm đóng lại.