Chương 24: Giày thêu (24)

Sau khi hướng dẫn viên du lịch rời đi, nhiệt độ không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo.

Chỉ trong chớp mắt, khách sạn trở nên âm lãnh vô cùng, mà ánh nến trong những chiếc đèn l*иg đỏ thẫm đó cũng biến thành màu xanh lục.

Cảm thấy mặt đất đang dần đóng băng, Thẩm Hoặc dẫm mạnh chân xuống, băng sương vỡ vụn, lưu lại một dấu chân màu trắng.

Lần này, cậu chọn đi xuống dưới lầu.

Tổ đạo diễn và nhân viên công tác ở dưới lầu một, hoàn cảnh có vẻ cũ hơn lầu hai một chút. Sàn nhà lát bằng gỗ thô thường xuyên bị đế giày ma sát, đã bị bào mòn khá nhiều, mà mỗi phòng đều treo hai chiếc đèn l*иg vừa to vừa đỏ.

【 Hu hu! 】

Là tiếng khóc của ma nữ!

Thẩm Hoặc nhìn trái nhìn phải, thấy được một đôi giày thêu màu đỏ trong một căn phòng đang hé mở.

Cậu đẩy cửa phòng ra, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt suy yếu như tiếng người giờ đang hấp hối.

Phòng vừa hẹp lại nhỏ, có dạng hình chữ nhật, nhìn là biết không phải nơi cho người ở, ngược lại rất giống một chiếc quan tài.

Lúc này, camera trực tiếp theo sau Thẩm Hoặc chợt lóe lóe.

Nhưng trong phòng phát sóng của Thẩm Hoặc đều là tiếng chửi rủa của anti-fan.

Chỉ có mấy người có lý trí đang nghiêm túc thảo luận.

[Chỗ này nhìn thế nào cũng giống một cái quan tài!]

[+1, tôi cũng có cảm nhận giống lầu trên, nhỏ hẹp, vuông góc, còn không phải là một cái quan tài à?]

[Không thể không nói, hình ảnh này thật sự rất dọa người. Đặc biệt là lúc nãy khi Thẩm Hoặc nhìn trần nhà, những hình vẽ đó khiến da đầu người ta tê dại, quá chân thật, cứ như đang còn sống vậy!]

[Tên hướng dẫn viên du lịch kia càng dọa người hơn có được không? Gã ta đột ngột xuất hiện sau lưng Thẩm Hoặc cất tiếng nói, làm tôi sợ tới mức rớt mẹ quả trứng kho duy nhất còn sót lại trong nhà, cơm mẹ nấu!]

[Anti-fan: Thẩm Hoặc mau cút¥#%&*%#!]

Khi Thẩm Hoặc đi vào phòng, một tấm vải màu trắng chặn tầm nhìn của cậu, xốc mảnh vải lên, nhìn thấy đồ vật bên trong, khiến người không nhịn được hít hà một hơi.

Đám người xem vừa mới thảo luận sôi nổi cùng đám anti-fan đang mắng chửi người nháy mắt im như thóc, làn đạn bình luận cũng trống huơ trống hoắc.

[Ông trời của tôi, đó là…… bài vị sao?]

[Thẩm Hoặc cậu mau đến gần một chút, tôi muốn nhìn rõ ràng hơn, hình như trên đó đang thờ thứ gì đó phải không?]

[Thị lực của tôi rất tốt, để tôi tới nhìn hộ mấy người xem đó là thứ gì!!!]

[Cậu lầu trên kia, tôi còn đang đợi tin tức của cậu đó! Đi đâu mất hút con mẹ hàng lươn rồi?]

[Các anh em, tôi đã trở về, nói cho các người một tin không mấy vui vẻ, thứ được thờ cúng là một đôi giày! Còn là kiểu giày thêu Trung Quốc! Thử hỏi, ai sẽ nhàm chán đến mức đi thờ cúng một đôi giày chứ?]

Sau khi Thẩm Hoặc đến gần, mọi người cũng thấy rõ, đó quả thật là một đôi giày thêu thủ công xinh đẹp, đoan trang tao nhã.

Điều khiến Thẩm Hoặc bất ngờ là đôi giày thêu này cùng đôi giày của ma nữ, và cả đôi giày trong tranh vẽ giống nhau như đúc. Đôi giày này được người ta đặt lên bàn thờ dùng hương khói thờ cúng.

Mùi nhang thơm từ từ bay lên tràn đầy xoang mũi, mà nhang thơm chưa cháy hết, chứng minh người thắp hương chỉ vừa mới rời đi.

Thẩm Hoặc nghĩ đến hướng dẫn viên du lịch vừa mới chạm mặt với mình, trên người gã cũng có mùi nhang thơm.

Vì sao gã lại thờ cúng một người đã chết thảm?

Là bởi vì áy náy? Hay là chuộc tội?

Hướng dẫn viên du lịch có quan hệ gì với cô dâu ma không đầu?

Ngay lúc Thẩm Hoặc đang chống chất nghi vấn, chủ nhân đôi giày thêu thình lình xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Đầu móng tay đỏ tươi đặt trên vai Thẩm Hoặc, một trận âm phong đảo qua, dập tắt đèn cầy đỏ trên bàn thờ, toàn bộ vải trắng bên trong phòng phất phơ bay lượn, giữa vô số mảnh vải trắng, áo cưới màu đỏ trên người ma nữ trở nên nổi bật.

Bỗng nhiên mặt đất xuất hiện một cái hố đen, Thẩm Hoặc không hề phòng bị trực tiếp rơi xuống. Thân thể còn đang trong trạng thái mất trọng lực, bên tai đã truyền đến tiếng kèn trống.

Giữa lúc hoảng hốt, cậu nhìn thấy chữ "hỉ" đỏ thẫm, còn có cả đèn l*иg đỏ.

Giống như trở về nông thôn mộc mạc, cảm nhận được không khí thiên nhiên tươi mát, cùng tiếng ồn ào huyên náo.

Thẩm Hoặc nhìn quanh bốn phía, đôi mắt hơi hơi trừng lớn.

Nơi này là……

Khán giả đang thảo luận sôi nổi đột nhiên màn hình trở nên đen xì, sau vài phút, video lại khôi phục như cũ, mà cảnh tượng trong video cũng biến thành một nơi đỏ rực tràn ngập không khí vui mừng.

Mà lúc này, trong video truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống.

Đây là một buổi lễ kết hôn long trọng ở một vùng nông thôn.

Mà phòng ốc ở đây là tường đất mái ngói, còn có nhà tranh, thôn dân ăn mặc mộc mạc, thậm chí cả mấy mụn vá trên quần áo đều nhìn rõ mồn một, mà Thẩm Hoặc đang đứng lẫn trong đó.

Cậu mặc một bộ quần áo mộc mạc vá chằng vá đυ.p.

“Anh Tiểu Thẩm, anh cũng tới à!”

Một cô gái thắt bím tóc vừa dài vừa đen, đeo một cặp mắt kính trên mặt, dáng vẻ giống học sinh trung học, thẹn thùng đứng trước mặt Thẩm Hoặc gọi tên cậu.

Khi cậu không biết nên mở miệng như thế nào, một ông chú người đầy mùi rượu lôi kéo cậu đi đến chỗ dàn nhạc đang thổi kèn tấu nhạc.

Không biết vì sao, lúc Thẩm Hoặc vô tình quay đầu, phát hiện trên mặt cô gái vừa mới thẹn thùng xấu hổ, hiện lên một tia ghen tỵ và không cam lòng.

“Tiểu Thẩm này, nghe nói cậu biết thổi kèn, hôm nay là ngày vui, đến cho đám nhà quê chúng ta chiêm ngưỡng tài nghệ cậu học được ở bên ngoài đi!"

Các thôn dân bên cạnh cũng nhao nhao đưa nhạc cụ của mình cho Thẩm Hoặc, để cậu chọn lựa.

“Tôi không……”

Thẩm Hoặc còn chưa nói xong, xung quanh nháy mắt an tĩnh, các thôn dân lia hốc mắt toàn là tròng trắng nhìn chằm chằm cậu.

Ông chú bên cạnh cậu gợi lên một nụ cười quỷ dị.

“Cậu không cái gì?”

Khí thế kia chỉ còn thiếu nói "ngươi không làm, thì gϊếŧ ngươi nha’.

Thẩm Hoặc thở dài nói:

“Nếu như vậy, tôi liền tùy tiện thổi một khúc đi.”

Bốn bề yên tĩnh lại tiếp tục khôi phục huyên náo, nụ cười tươi trên mặt các thôn dân lại trở về.

“Phải thế, phải thế, học được bản lĩnh cũng không thể cất giấu, mấy người chúng ta lại không phải loại hạ tiện học trộm bản lĩnh của người khác!"

“Làm chúng ta mở mang tầm mắt đi, xem bên ngoài có thực sự tốt như trong miệng mấy cô cậu hay không?”

“Tôi vẫn cảm thấy thôn Hoè Thụ chúng ta là tốt nhất!”

Bàn tay đang chọn nhạc cụ của Thẩm Hoặc hơi dừng một chút, lại như không có việc gì xẹt qua các loại nhạc cụ, cuối cùng dừng lại ở một cái gọi là "Khúc nhi tiểu, khang nhi đại, một thổi định thiên hạ” (kèn Sona), có thể nói đây là lưu manh trong giới nhạc cụ.

Dáng vẻ cậu cầm lấy nhạc cụ vô cùng khoan thai tao nhã, giơ tay nhấc chân cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Mà khi cậu thổi lên thì:

“Toe ——!”

Đá nứt mây chạy, thiên quân vạn mã gào thét xông đến.

Các thôn dân: 0-0

………

Tác giả có lời muốn nói:

Thôn dân: Gϊếŧ chết tôi đi!!!