Chương 9: Đổ cà phê

Bàn tay của anh rất đẹp, những khớp xương rõ ràng, các ngón tay thon dài mảnh khảnh.

Nếu anh không phải là một tên cặn bã thì có thể cô đã bị vẻ ngoài anh thu hút.

Ánh mắt Thẩm Chi Nhu chuyển từ tay anh sang ly cà phê, cô do dự nhận lấy ly cà phê.

“Nếu không thích cà phê thì cứ nói với anh. Anh sẽ gọi món khác.” Chu Gia Tự nghĩ rằng cô không thích ly cà phê mà anh đã gọi.

“Không sao, ly này cũng được, nhưng tôi thích uống ngọt hơn một chút, cần thêm chút đường. Anh đợi tôi ở đây nhé!" Thẩm Chi Nhu để lại một câu rồi đi đến quầy tự phục vụ bên cạnh.

Chu Gia Tự nhìn cô lấy tay che cốc cà phê, đi đến quầy tự phục vụ, cô rút ống hút ra ném vào thùng rác.

Sau đó cô quay lại nhìn anh, như sợ anh sẽ chú ý đến cử động nhỏ vừa rồi của cô.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Chi Nhu chuyển ly cà phê sang bên cạnh cô: “Thôi, không cho thêm đường cũng được.”

Vừa nói, cô vừa lấy một chiếc ống hút khác cắm vào ly, đậy nắp vào rồi bưng cà phê đi về phía anh.

Thẩm Chi Nhu cho rằng chiếc ống hút này có thể anh đã bị lén uống trước khi cô đến.

Anh cố tình đưa cho cô ly cà phê mà anh đã uống là muốn tạo ra cảnh hôn gián tiếp, dù sao thì loại cặn bã như anh không phải là không thể làm ra chuyện này.

Cô thực ra không muốn uống cà phê, nhưng lại không muốn anh biết nên cô đành bất đắc dĩ cầm lấy đi đổi ống hút.

Cô bước tới chỗ Chu Gia Tự và mỉm cười với anh, cố gắng che giấu hành vi vừa rồi của mình.

“Đi thôi.”

“Không uống?” Chu Gia Tự nhìn cô cầm theo cà phê mà không uống, hỏi.

“Nhiều đá quá, tôi đợi đá tan một chút rồi uống." Thẩm Chi Nhu kiếm cớ nói.

“Tôi gọi cho em một ly mới không có đá. Xin lỗi, tôi không nghĩ đến em không thể uống đồ uống có đá." Chu Gia Tự nói.

Tay anh đột nhiên đưa tới cầm lấy tách cà phê Thẩm Chi Nhu đang cầm, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay cô, sự đυ.ng chạm gần gũi rõ ràng chỉ trong một giây ngắn ngủi dường như đã khiến khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại.

Chu Gia Tự định cầm ly cà phê lên uống thì anh lại thấy cô đột nhiên rụt người lại như đang sợ hãi điều gì.

Hành động đột ngột đó của cô đã khiến ly cà phê rơi xuống, làm ướt giày cô.

Thẩm Chi Nhu nhất thời cảm thấy bối rối như thể mình đã làm sai điều gì, nhưng Chu Gia Tự lại bình tĩnh nhắc nhở cô.

“Lùi lại, đừng giẫm lên.” Anh nhẹ nhàng kéo cô lại, nói: “Chờ tôi.”

Sau đó, cô thấy anh đi đến quầy tự phục vụ lấy giấy ăn đến.

Cơ thể cao lớn ngồi xổm xuống, anh cầm giấy lau từng vệt cà phê trên sàn nhà đi đến chỗ thùng rác nhỏ bên cạnh ướt đi.

Khi quay lại, trên tay anh có thêm một chồng giấy ăn mới.

Thẩm Chi Nhu nhìn thấy anh lại ngồi xổm xuống, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh nắm lấy mắt cá chân cổ, cẩn thẩn lau đi vết cà phê dính trên mũi giày của cô.

“Tôi… Không sao… Không cần làm như vậy đâu…”Thẩm Chi Nhu bối rối muốn rút chân lại.

“Em nhấc chân lên một chút, nếu đứng không vững thì đỡ vai tôi.” Chu Gia Tự nói, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của cô.

Tay chân Thẩm Chi Nhu luống cuống trước hành động bất ngờ của anh. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô bỗng cảm thấy anh sẽ không cố ý mượn việc này để sàm sỡ cô.

Cô chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, nương theo lực tay của anh mà phối hợp đưa chân lên, nhìn anh dùng giấy ăn cẩn thận lau khô mũi giày cho mình.

Mãi đến khi Chu Gia Tự đứng dậy, Thẩm Chi Nhu mới nhớ ra bàn tay cô vẫn đặt trên vai anh chưa buông xuống.

“Chờ tôi thêm một lát.” Anh liếc nhìn cô rồi bước đến quầy bán cà phê.

Thẩm Chi Nhu nhìn anh vứt đống khăn giấy cùng ly cà phê bị đổ, sau đó lấy cà phê mới cho cô.