Chương 4: Xác nhận giúp anh em tốt

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Vừa rồi cô còn cố ý đặt tay lên đùi anh, vì mấy phương pháp này đều đề cặp rằng việc đặt tay lên đùi người đàn ông có thể dễ dàng khiến tim họ xao động.

Mặc dù cô cảm thấy có hơi hoang đường, chẳng phải hành vi này là sàm sỡ người ta à?

Tuy nhiên phương pháp này cũng có lý, nếu không kháng cự tiếp xúc cơ thể thì đúng là cử chỉ mờ hồ này dễ dàng tạo ra ái muối và kí©h thí©ɧ tình cảm.

Chỉ là… Người đàn ông này mắc câu nhanh như vậy, dễ dàng bị tán tỉnh như vậy, đúng là tên háo sắc!

Vừa rồi cô chỉ hơi móc tay anh, hiện tại anh còn muốn nắm chặt tay của cô luôn ư?

Thẩm Chi Nhu cảm thấy chán ghét trong lòng, cô cảm nhận ngón tay vừa bị siết chặt đột nhiên thả lỏng.

Tay cô bị buông ra, nhìn người kia lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn với cô.

Trong mắt Chu Gia Tự không hề có chút du͙© vọиɠ hay xúc phạm cô: “Nhặt được điện thoại là tốt rồi, tôi không cần phải lùi xe lại để lấy điện thoại giúp em, lần sau nếu em muốn nhờ người đỡ em một chút thì nhớ nói trước một tiếng.”

Mắt anh liếc nhìn bàn tay vừa đặt lên đùi mình.

Anh nghĩ có lẽ cô chỉ vô tình thôi…

Thẩm Chi Nhu nhìn người đang định rời đi: “???”

“Chờ đã!” Cô vội vàng gọi: “Lục Phương Hoài.”

Chu Gia Tự: “???”

Lục Phương Hoài?

“Anh là Lục Phương Hoài đúng không? Tôi không nhận sai người đúng không?” Hình như Thẩm Chi Nhu nhìn thấy trên mặt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc khiến cô có chút không yên tâm, vì vậy cô lại hỏi.

“Em có chuyện gì hửm?” Chu Gia Tự không thừa nhận mình là Lục Phương Hoài cũng không phủ nhận rõ ràng.

Anh nghi ngờ vị mỹ nữ trước mặt, không biết rốt cuộc cô có chuyện gì.

Cô gọi tên Lục Phương Hoài mà lại không biết Lục Phương Hoài trông như thế nào, quả thực rất khả nghi.

Thế nên, với tư cách là người anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ, anh muốn giúp Lục Phương Hoài xác nhận xem rốt cuộc cô có chuyện gì.

Thẩm Chi Nhu nghe anh hỏi lại, đương nhiên trong lòng cô cho rằng anh thừa nhận mình không nhận sai người. Nếu không thì tại sao lại có người không lập tức nói cho cô biết cô nhận sai người mà còn hỏi cô có chuyện gì.

“Vừa rồi tôi thấy một chiếc xe giống với xe của anh nên mới cố ý đến nhìn xem, có thể anh không biết tôi nhưng tôi biết anh.”

Cô tiến lại gần anh hơn, một lần nữa rút ngắn lại khoảng cách vừa tách ra giữa hai người.

“Chỗ này của anh dính bụi này.” Cô chỉ vào vai anh, chuyển sự chú ý của anh, đồng thời thay đổi đề tài.

“Chỗ này.” Cô nhắc nhở, tiến tới và vỗ nhẹ vào vai anh.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, tiếp xúc với cơ thể anh tạo ra sự ái muội mơ hồ.

Chu Gia Tự nhìn cơ thể ấm áp mềm mại của cô tiếp tục tiến lại gần mình, ý đồ trêu chọc vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến khó hiểu.

Anh khẽ cau mày, muốn lùi lại giữ khoảng cách an toàn với cô một lần nữa.

Dái tai bị cô chạm vào cảm thấy ấm áp.

“Tôi tưởng chỗ này cũng bị dính bụi, có lẽ do tôi nhìn nhầm.” Thẩm Chi Nhu nhẹ nhàng xoa nhẹ vành tai được nhiễm hơi ấm từ bàn tay cô của anh, mỉm cười với anh.

Trong số các phương pháp cô đã xem ngày hôm qua, điều cô thấy thú vị chính là cách nói tư duy nhảy vọt hiện tại.

Nó khiến người đàn ông không thể không làm theo lời nói và hành động của cô ấy, từ đó dễ dàng chiếm được thế chủ động. Khi người đàn ông phản ứng lại, anh ta sẽ rơi vào hồi ức và ấn tượng sâu sắc hơn về nhà gái.

Hôm qua Thẩm Chi Nhu đã tổng hợp được mấy phương pháp, hiện tại đều đã sử dụng hết, cô thấy khá hiệu quả.

Bây giờ cô thực sự cảm thấy tán tỉnh một người đàn ông cũng là một công việc cần phải động não, thật là mệt.

May mà “Lục Phương Hoài” này không háo sắc đến mức đó, không có lập tức đυ.ng chạm cô, nếu không cô sợ mình không dám tiếp tục đùa giỡn lưu manh nữa...

Cô nhìn anh.

Giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nhỏ, nhưng mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô lại vương vấn trên chóp mũi anh, không ngừng thu hút sự chú ý của anh.

Chu Gia Tự nhìn cô, trong đầu chỉ có một kết luận – người phụ nữ này rất xinh đẹp.

“Yết hầu của anh đang chuyển động.” Thẩm Chi Nhu hạ ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vị trí yết hầu đang lăn lên xuống.