Chương 18: "Tiểu Bảo Bối"

Chu Gia Tự một tay trả lời tin nhắn, tay đã cầm chìa khóa xe lên.

Anh biết bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Chi Nhu ngay lập tức, nếu không, nếu cứ chỉ gửi tin nhắn như thế này thì anh sẽ bị cô tra tấn đến chết mất.

Cô luôn khiến anh cảm thấy lo sợ, chỉ sợ một giây sau sẽ bị cô chán ghét mà từ chối anh.

Nhận được địa chỉ mà cô gửi cho, anh lập tức đứng dậy lao ra ngoài.

Địa chỉ cô gửi cho anh là ở trạm xe buýt công cộng gần một khu chung cư.

Thẩm Chi Nhu mặc một bộ váy trắng tôn lên dáng người vừa quyến rũ lại đơn thuần của cô.

Lúc Chu Gia Tự nhìn thấy cô, người anh cứng đờ.

Cửa sổ xe hạ xuống, anh gọi cô một tiếng.

“Tiểu Bảo Bối!”

Thẩm Chi Nhu tưởng anh vẫn lái chiếc xe màu xanh lúc trước nên khi nghe thấy tiếng còi truyền đến cô không có phản ứng gì.

Khi cô bắt gặp ánh mắt của Chu Gia Tự đang ngồi trong xe, mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Đừng gọi tôi là Tiểu Bảo Bối.” Cô nhanh chóng lên xe trước sự bao con mắt của mọi người, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Thẩm Chi Nhu.”

Thẩm Chi Nhu…

Cái tên này thật êm tai.

Cô dịu dàng và mềm mại đáng yêu như tên của cô vậy.

Thẩm Chi Nhu thắt dây ăn toàn, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”

“Em cứ chọn món em thích là được, chỉ cần em thích thì tôi cũng sẽ thích.”

“Tôi không nghĩ ra.”

“Không vội, em cứ từ từ suy nghĩ, bây giờ vẫn khá sớm để ăn tối.” Chu Gia Tự vừa nói vừa lái xe đi lang thang khắp thành phố cùng Thẩm Chi Nhu.

Xe chạy được một đoạn, anh mới chậm rãi hỏi: “Sao tiền tôi chuyển khoản cho em lại trả lại cho tôi?”

“Việc này... quá đột ngột.” Thẩm Chi Nhu không giải thích rõ được, đột nhiên nhận được một khoản tiền hơn 5000 tệ từ một người đàn ông mới quen, cô không kịp thích ứng.

“Không phải đột ngột, tôi đã suy nghĩ kĩ càng mới gửi cho em." Anh còn định gửi cho cô 8888 tệ, vì cho rằng số 8 là số may mắn, nhưng cuối cùng anh thấy số 5200 càng thể hiện rõ tâm ý của anh hơn.

Anh nhìn Thẩm Chi Nhu muốn nói lại thôi, tiếp tục nói: “Em cảm thấy không thoải mái với việc đó sao? Không cần phải cảm thấy như vậy, đây là tâm ý của bạn trai em.”

“Chẳng lẽ tôi vẫn chưa phải là bạn trai của em? Tôi nhớ rõ lần đầu tiên em gặp tôi, em nói em vừa gặp đã yêu tôi.” Chu Gia Tự chậm rãi nhắc nhở cô về lần đầu tiên hai người gặp nhau.

“Tôi không phải là người tùy tiện, khi quyết định thêm WeChat của em thì tức là tôi muốn cùng em tìm hiểu nhau.” Tuy rằng lúc đó anh vì Lục Phương Hoài mới thêm bạn tốt với cô, nhưng anh cũng thừa nhận, lúc ấy cô đã thật sự lưu lại dấu vết trong lòng anh.

Thẩm Chi Nhu nghe anh chất vấn, cô rất muốn nói rằng lúc đó là do cô nói bậy!

Nhưng quả thật sau lần hẹn hò với anh, rất nhiều hành động nhỏ của anh đã gây ấn tượng với cô, chỉ là lúc đó cô nghĩ anh là kẻ trăng hoa, hiện tại những hành động nhỏ đó đều trở thành ưu điểm khiến cô động tâm với anh.

Dù trong lòng có nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng Thẩm Chi Nhu chỉ nhẹ giọng đáp, đồng ý anh là bạn trai của cô.

Không khí trong xe trở nên ấm áp hơn, hoàn toàn xoa dịu đi sự ngượng ngùng khi hai người mới gặp nhau.

Chiếc xe vẫn chạy mà không có đích đến cho đến khi hai người nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn của thành phố.

“Đẹp quá!” Thẩm Chi Nhu cầm di động chụp lại ảnh hoàng hôn qua ô cửa xe.

Chu Gia Tự nhìn cô thích thú, anh chuyển làn dẫn cô đuổi theo ánh mặt trời hoàng hôn.

Đến khi trời tối, anh hỏi: “Tôi biết một chỗ nào ngắm cảnh đêm rất đẹp, em có muốn đi không?”