Chương 19: Hôn (hơi H)

Chu Gia Tự đột nhiên nhớ đến núi Tứ Phong.

Trước đây, nửa đêm Lục Phương Hoài gửi cho anh một đoạn video, nói anh ấy dẫn Phương Văn Đình đi ngắm sao ở núi Tư Phong nhưng buổi tối hôm đó bởi vì trời nhiều mây nên không thấy được sao.

Lúc đó anh thấy đầu óc hai người này có bệnh mới nửa đêm chạy lên núi ngồi chỉ vì mấy ngôi sao không rõ này.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy chỗ đó nhất định là một nơi lý tưởng, chắc Thẩm Chi Nhu sẽ thích nó.

“Ở đâu?” Thẩm Chi Nhu tò mò hỏi: “Bây giờ đi luôn sao?”

“Núi Tứ Phong, bây giờ chúng ta xuất phát đến nơi vừa đúng lúc trời tối trời tối, có thể vừa vặn ngắm sao. Yên tâm, tôi sẽ đưa em về nhà an toàn.” Chu Gia Tự nhìn cô rồi hỏi: “Được không?”

Thẩm Chi Nhu do dự một chút rồi gật đầu.

Hai người đột nhiên quyết định đi núi Tứ Phong.

Kế hoạch ban đầu là cùng nhau đi ăn tối thì bây giờ lại mua một ít đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi.

Khi hai người đến chân núi Tứ Phong nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, có thể nhìn thấy những ngôi sao nhưng sao vẫn chưa sáng lắm.

“Chờ đến tối, chúng ta sẽ lái xe lêи đỉиɦ núi.” Chu Gia Tự đỗ xe, liếc nhìn Thẩm Chi Nhu.

Anh sợ nếu cô muốn đi vệ sinh nhưng trên đỉnh núi lại không có nhà vệ sinh nên anh sẽ đỗ xe ở chỗ này cho đến khi trời tối hẳn.

Thẩm Chi Nhu gật đầu, không từ chối. Cô thấy Chu Gia Tự mở cửa sổ trên đầu xe nên cô cũng tháo dây an toàn, ngả ghế dựa ra và tận hưởng cảnh đêm.

Chu Gia Tự thấy cô nằm xuống thì cũng ngả ghế dựa nằm xuống theo.

Anh chỉ nhìn màn đêm một lát rồi nhắm mắt lại.

Anh đang nghĩ xem khi nào anh nên nói với Thẩm Chi Nhu chuyện anh không phải là Lục Phương Hoài.

Nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để mở miệng…

Bây giờ nói ra có vẻ còn quá sớm, anh sợ mình đến cả thân phận bạn trai ngồi còn chưa vững đã mất. Anh cảm thấy nên đợi một thời gian rồi nói nhưng cũng lo sợ không biết phải chờ đến bao giờ?

Chu Gia Tự nghĩ mãi vẫn không thể quyết định, bỗng nhiên trước mắt anh sáng lên.

Anh mở to mắt nhìn Thẩm Chi Nhu đang cầm điện thoại di động chiếu về phía mình.

Thẩm Chi Nhu: “…”

Cô chỉ đang nhìn Chu Gia Tự ngủ, càng xem lại càng cảm thấy anh đẹp trai, nên cô mới nhịn không được muốn chụp ảnh lại.

Không biết tại sao đèn flash lại bật.

“Tôi đã xóa rồi.” Thẩm Chi Nhu nghĩ rằng anh không vui khi bị chụp ảnh, mà bức ảnh chụp có đèn flash quả thực không đẹp trai bằng người thật trước mắt.

“Tôi đã xóa cả trong thùng rác rồi!” Thấy Chu Gia Tự không nói gì, cô muốn giơ điện thoại lên để anh xác nhận.

Chu Gia Tự không nói chuyện, chỉ nhìn cô.

Anh phát hiện bất kể lúc nào Thẩm Chi Nhu cũng đều rất đẹp.

Anh nhìn cô tiến về phía mình, đưa chiếc điện thoại đặt trước mặt anh.

Tầm mắt anh liếc qua điện thoại di động của cô, thấy được ảnh chụp gần đây trong album.

Là ảnh chụp cô mặc áo tắm, trông vô cùng gợi cảm.

Bộ bikini màu xanh lá tôn lên làn da trắng nõn của cô,

Chu Gia Tự muốn nhìn kỹ hơn làm sao cô có thể chụp một bức ảnh gợi cảm như vậy thì lúc này di động vừa vặn bị Thẩm Chi Nhu lấy lại.

Thấy cô đang chuyển động người ngồi trở lại vị trí của mình, anh hành động nhanh, đưa tay trực tiếp kéo cô lại về phía mình.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại, gần đến mức anh có thể nhìn thấy rõ lông mi của cô đang run rẩy.

Thẩm Chi Nhu cảm nhận rõ lòng bàn tay của anh đang di chuyển từ cánh tay lên gáy cô.

Hổ khẩu của anh giữ gáy cô thật chặt chặn đường lui của cô, ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào làn da mỏng manh trên cổ cô, khiến cả người cô ngứa ngáy.

Cô thơm quá.

Thật mềm mại.

Chắc chắn cô cũng rất ngọt.

Ánh mắt Chu Gia Tự không khỏi dừng lại trên môi cô.

Anh đưa tay vuốt nhẹ cánh môi hồng hào, căng mộng ấy.

Anh không muốn dọa cô sợ nhưng ngay khi môi hai người chạm vào nhau, anh không thể khống chế được du͙© vọиɠ đang bùng nổ trong mình.

Mấy ngày nay trong đầu anh tràn ngập du͙© vọиɠ đối với cô.

Anh lại ngậm môi cô, mυ"ŧ nhẹ một cái.

Cơ thể Thẩm Chi Nhu run nhẹ trong vòng tay của anh.

Anh đang kiềm chế, cô cảm nhận được điều đó.

Bàn tay đặt sau gáy bóp nhẹ cổ cô khi anh cúi xuống hôn cô thêm lần nữa, nhưng rất nhanh liền nới lỏng sức lực, vuốt ve làn da sau cổ của cô hết lần này đến lần khác.

Lưỡi anh cọ vào răng cô, muốn được cô đồng ý.

Thẩm Chi Nhu đặt tay lên hộp số, nắm lấy cổ áo của anh.

Cô hé miệng, đưa lưỡi ra thử chạm vào lưỡi nhưng lại bị lưỡi anh nhanh nhẹ bắt được, trực tiếp mυ"ŧ lấy.

Lòng bàn tay của anh luồn qua tóc cô, ôm lấy gáy cô, ấn cô vào trong ngực của mình, khiến cả cơ thể cô bị bao vây bởi hơi thở của anh.