Chương 14: Hôm đó tớ nói bậy

Là “Lục Phương Hoài”.

Chỉ mới ở chung mấy tiếng ngắn ngủi, cô đã nhớ kỹ hơi thở trên người anh.

Đột nhiên cô cảm thấy an tâm.

“Sao em lại đi nhầm vào đây? Không có việc gì, đi với anh.” Chu Gia Tự ôm cô, bàn tay đặt ở sau gáy trấn an cô.

Cuối cùng anh cũng được ôm cơ thể mềm mại này trong lòng, khóe môi anh không khỏi cong lên.

Anh ôm cô rời khỏi WC nam, đi ra ngoài một đoạn cách xa WC thì cô đột nhiên giãy giụa muốn xuống.

Thẩm Chi Nhu đỏ bừng mặt, tai cũng đỏ.

Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.

Hôm nay là ngày xấu hổ nhất trong cuộc đời cô, còn xấu hổ hơn cả lúc cô mặc bikini hai mảnh!

Bây giờ cô thà cởi bikini còn hơn đứng trước mặt “Lục Phương Hoài”.

Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên để ý đến anh nhiều như vậy.

“Tôi đi trước đây! Tôi phải về rồi!” Cô vừa nói vừa xấu hổ lùi lại, sau đó chạy trối chết rời đi.

Hai ngày trôi qua.

Trong đầu Thẩm Chi Nhu vẫn nhớ rõ từng chi tiết xảy ra trong buổi hiện hò đó.

Bây giờ cô không dám mở WeChat lên, cô sợ sẽ thấy tin nhắn của “Lục Phương Hoài”quan tâm hỏi cô đã về nhà an toàn chưa, cô không đủ can đảm để trả lời tin nhắn của anh.

Thẩm Chi Nhu cảm thấy xấu hổ đến mức không có cách nào đối mặt với anh, cô thực sự phải dừng lại việc tán tỉnh anh.

Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến.

Cô lập tức nhảy xuống giường, lao ra ngoài.

“Từ Giai!”

Từ Giai mang đôi mắt với hai quầng thâm đen xì vì thiếu ngủ. Cô bị Thẩm Chi Nhu lớn tiếng gọi thì giật mình đến sững người tại chỗ: “Cậu ở nhà à.”

“Tớ có chuyện muốn bàn với cậu.”

“Chuyện gì?”

“Tớ xin lỗi.”

Từ Giai: “???”

“Tớ đã thêm WeChat với Lục Phương Hoài, hai ngày trước tớ thấy bạn gái của em trai cậu, không biết có bị cô ta phát hiện tớ cướp bạn trai của cô ta không. Nhưng tớ cảm thấy mình không còn mặt mũi đi gặp Lục Phương Hoài nữa, quá mất mặt! Có lẽ, tớ không giúp cậu chuyện này được.”

Từ Gia lộ ra biểu cảm không hiểu chuyện gì: “Cậu nói… Cái gì? Ai? Tớ bảo cậu giúp tớ làm cái gì?”

Hai người nhìn nhau, không hiểu đối phương đang nói gì.

“Không phải cậu nhờ tớ quyến rũ đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của bạn gái em trai câu sao? Hôm đó tớ đến bãi đậu xe cạnh khách sạn xem thử, tình cờ gặp được Lục Phương Hoài.”

Thẩm Chi Nhu kể ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Từ Giai dần dần tỉnh táo, bày ra vẻ mặt đã hiểu được mọi chuyện.

“Hay là tớ làm bạn gái của em trai cậu, sau khi đó đi chọc tức bọn họ? Có lẽ tớ đã bị bạn gái cũ của em trai cậu nhìn thấy, nếu cô ta biết tớ cố ý quyến rũ người của cô ta, không phải sẽ khiến cô ta càng tức điên?” Thẩm Chi Nhu cắn cắn môi dưới, nghiêm túc bày tỏ quan điểm của bản thân, vẻ mặt xấu hổ.

Đột nhiên cô thấy Từ Giai chắp hai tay lên trán, chân thành xin lỗi cô: “Xin lỗi cậu!”

Thẩm Chi Nhu: “???”

“Hôm đó tớ nói bậy!”

“Cậu… Nói bậy?”

"Có lẽ ngày đó tới uống nhiều, thần kinh có vấn đề nên mới nói nhảm. Thực ra em trai tớ chia tay hay có khóc đến chết cũng không sao, cứ mặc kệ nó khóc chết đi, cho nó chừa luôn cái tật mù quáng vì yêu của nó đi, cho nó biết không phải cứ yêu đương là cả đời sẽ ở bên nhau!”

Thẩm Chi Nhu: “…”

Từ Giai nhìn Thẩm Chi Nhu, cảm thấy có lỗi: “Vậy hiện tại…”

Cô ấy không ngờ Thẩm Chi Nhu thật sự sẽ đi quyến rũ đàn ông giúp mình!

Thẩm Chi Nhu thật là quá nghĩa khí!

Thấy Thẩm Chi Nhu hơi nhíu mày, vẻ mặt vừa khó chịu vừa tủi thân. Bây giờ cô ấy chỉ muốn tự tát mình hai cái cho chừa thói nói năng bậy bạ!

“Chờ chút, để tớ gọi điện thoại hỏi thử, nếu người phụ nữ kia nhìn thấy cậu cặp kè với Lục Phương Hoài, nhất định cô ta sẽ cãi nhau với Lục Phương Hoài. Nếu đã nghĩa khí như vậy, không thăm dò chút tin tốt thì có lỗi với sự cố gắng của cậu.” Từ Giai gật gật đầu như rất tán thưởng với suy nghĩ của bản thân, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra gọi cho em trai.