Chương 12: Bỏng ngô rơi bên trong áo ngực

Dường như chỉ cần một bàn tay anh cũng có thể ôm hết được nó.

Eo của cô cũng rất mềm mại, mềm mại đến mức lòng bàn tay anh cảm thấy mềm nhũn.

Tâm trí của Chu Gia Tự đã bay xa. Không chỉ anh mà ngày cả Thẩm Chi Nhu cũng không thể đặt sự chú ý lên bộ phim đang chiếu.

Bỏng ngô rơi vào trong áo ngực khiến cô rất khó chịu.

Hình như nó đã rơi rất sâu vào bên trong, còn mắc kẹt trong khe ngực của cô, khiến cô không có cách nào không chú ý đến nó.

Cô hối hận vì sao hôm nay lại mặc chiếc váy cổ chữ V này, bên dưới còn bó sát người, cô không thể lắc váy để xem có thể rũ bỏng ngô ra được.

Cô xoay người liếc nhìn Chu Gia Tự ngồi bên cạnh.

Cô thấy hối hận vì chọn chỗ ngồi của cặp đôi ở hàng cuối cùng, hai người ngồi cạnh nhau mà không có vật gì che chắn ở giữa.

Thẩm Chi Nhu lưỡng lự muốn đi vệ sinh, nhưng trời tối quá, cô sợ mình lại trượt chân, vị trí của họ là ở bên trong, đi qua một hàng dài người mới ra ngoài, thật sự rất phiền toái.

Cô lại liếc nhìn Chu Gia Tự, thấy anh đang tập trung xem phim, cô suy nghĩ một chút rồi quay lưng trốn vào một góc.

Cổ áo khoét sâu hình chữ V bị kéo xuống, áo ngực cũng được vén lên một chút.

Ngay khi cô đưa tay vớt bỏng ngô rơi bên trong ra, cô thấy một tia sáng xuyên qua bóng tối của rạp chiếu phim, chiếu vào bộ ngực trắng nõn và mềm mại của cô.

Thẩm Chi Nhu ngây người.

Chu Gia Tự cũng sững sờ.

Cả hai đều nhìn thấy hai chữ “kinh ngạc” trong mắt đối phương.

“Tôi tưởng em đang tìm đồ…” Chu Gia Tự giải thích, lặng lẽ bật đèn pin điện thoại di động lên, ngồi thẳng người.

Thẩm Chi Nhu: “…”

Cô thực sự không biết có nên khen anh một câu không.

Cô vội vàng kéo cổ áo lại, đột nhiên thấy tay Chu Gia Tự lại qua chắn ngang.

Anh đè tay cô, ý bảo cô nấp sau lưng anh.

Anh giơ điện thoại di động lên, trong điện thoại có dòng chữ: “Người ở phía trước quay đầu có thể sẽ nhìn thấy, tôi che cho em.”

Anh đang cố nhịn xuống ý nghĩ muốn quay đầu lại nhìn cô, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt.

Anh không phải loại người háo sắc, nhưng khung cảnh vừa rồi đã khiến tim anh loạn nhịp, khiến những du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong người anh đang gào thét.

Vừa rồi anh không chỉ nhìn thấy được bầu ngực trắng nõn mà còn nhìn thấy cả núʍ ѵú của cô.

Nó có màu hồng phấn, có lẽ vì chưa có kí©h thí©ɧ tác động nên núʍ ѵú thả lỏng không cương cứng.

Thẩm Chi Nhu nhìn lưng anh thẳng tắp cứng đờ.

Trong lòng cô đang do dự không biết có nên tiếp tục lấy hai hạt ngô đó ra không. Cô quay người, cho tay vào ngực mình, lấy ra hai hạt ngô chưa nổ thành bỏng rơi bên trong ra.

Cảm giác khó chịu giữa rãnh ngực cuối cùng cũng biến mất.

Nhưng bây giờ cô phải đối mặt với sự khó xử bởi sự việc vừa xảy ra.

Cô nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy bản thân nên giải thích với anh.

“Bỏng ngô rớt vào…”

Thẩm Chi Nhu giơ ra bỏng ngô trước mặt Chu Gia Tự muốn cho anh xem lý do của cô.

Nhưng trong rạp chiếu phim vang lên âm thanh ầm ĩ, Thẩm Chi Nhu lại nói nhỏ, cộng thêm hiện tại trong đầu Chu Gia Tự không thể dứt khỏi cảnh tượng vừa nãy nên kỳ thật anh cũng không nghe rõ lời cô nói.

Thấy cô đưa bỏng ngô ra, anh rằng Thẩm Chi Nhu đang mời anh ăn bỏng ngô.

Anh nhìn bỏng ngô trong tay cô, do dự không biết có nên dùng miệng ngậm nó không.

Anh có chút bối rối, không biết làm gì để giữ chừng mực cũng như việc anh không thể đoán được thái độ của cô với mình, tại sao hôm nay cô lại lạnh lùng thơ ơ với anh như vậy.

Cuối cùng Chu Gia Tự vẫn chọn dùng tay lấy bỏng ngô.

Thẩm Chi Nhu cụp mắt nhìn bỏng ngô trong tay mình, cô nghĩ rằng chắc anh đã hiểu cô không cố ý muốn cởϊ qυầи áo hay gì đó.

Đúng lúc cô định ném bỏng ngô đi, cô lại thấy Chu Gia Tự đưa tay chộp lấy bỏng ngô bỏ vào miệng.