Chương 11: Nắm tay

Hiện tại, anh cảm thấy bản thân hiểu được rồi.

Đúng là chơi rất vui.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy thú vị.

Anh thuận tay xách quai túi tuột khỏi vai cô lên: “Em chơi đi, để tôi cầm hộ cho.”

Nhưng khi anh vừa đưa tay ra, sự cao hứng vì chơi trò chơi của cô dường như bị gián đoạn.

“Anh chơi thử xem.” Thẩm Chi Nhu trực tiếp quàng túi vào cổ, cô nghiêng người tránh sang một bên nhường vị trí trước máy gắp thú cho anh.

Dù sao thì anh cũng đã mua nhiều xu như vậy, nếu chỉ mỗi mình cô chơi hết một đống này cũng không phải phép.

Hơn nữa, việc nhờ anh cầm cà phê và túi xách không phải là chuyện của bạn trai làm cho bạn gái sao!

Mặc dù cô đến đây là để giúp Từ Giai tán tỉnh anh, nhưng nghĩ đến anh đã có bạn gái, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Chu Gia Tự có thể nhận thấy rõ Thẩm Chi Nhu có ý đồ với mình.

Điều này khiến anh càng để tâm đến cô hơn.

Lần trước gặp mặt cô nhõng nhẽo như hồ ly, làm đủ mọi cách khiến cho tim anh xao động, hiện tại lại lạnh lùng với anh như vậy.

“Anh chơi đi.” Thẩm Chi Nhu thấy anh nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh, lùi sang bên cạnh một chút.

Dừng một chút, cô đưa tay ra muốn lấy lại ly cà phê, để anh rảnh tay.

Chu Gia Tự nhìn bàn tay duỗi ra của cô, ngón tay cầm ly rõ ràng đang tránh tiếp xúc với tay anh.

Thái độ cũng trở nên lạnh lùng khác thường.

Nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thẩm Chi Nhu đang cầm ly uống cà phê với vẻ mặt rất tự nhiên.

Anh không thể đoán được, không thể hiểu được cô muốn gì.

Chu Gia Tự chơi nhưng trong đầu đã bị Thẩm Chi Nhu thành công chiếm đóng.

“Đến giờ rồi! Tôi đi mua bỏng ngô, anh đến cổng soát vé chờ tôi nhé!” Thẩm Chi Nhu đột nhiên hô lên một tiếng, ném ly cà phê đã uống hết, sau đó chạy chậm rời đi.

Anh nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ chiếu phim.

Anh cũng bước nhanh đi đến chỗ cô, nhưng còn chưa đến khu bán hàng, Thẩm Chi Nhu đã mang theo một hộp đầy bỏng ngô đi về phía anh.

“Mau đi soát vé đi.” Cô thúc giục.

Chu Gia Tự thấy cô đã cầm bỏng ngô bỏ vào miệng, nên cũng không đề nghị cầm hộ cô.

Lúc hai người soát vé, phim đã bắt đầu chiếu.

Trong rạp chiếu phim rất tối, Chu Gia Tự dẫn đường đi trước nhưng anh vẫn luôn để ý Thẩm Chỉ Nhu đi phía sau.

Đi được hai bước, anh lại quay đầu nhìn cô, cuối cùng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, dắt cô đi vào trong.

Lòng bàn tay anh siết chặt, đem lại cảm giác an toàn.

Cô nhìn bóng lưng anh đang mở đường dưới ánh đèn, thất thần đến mức không để ý đến chân ghế ở bên cạnh, vấp ngã lên lưng anh.

May mà bọn họ đã đến vị trí chỗ ngồi của mình, khi Thẩm Chi Nhu ngã vào lưng anh, Chu Gia Tự kịp thời xoay người đỡ lấy cô, cả cô và anh ngã ngồi xuống ghế.

Bỏng ngô trên tây cô rơi ra, có hai viên rơi vào trong cổ áo cô, kẹp trong áo ngực của cô.

Thẩm Chi Nhu cảm thấy khó chịu, Chu Gia Tự cũng cảm thấy khó chịu không kém.

Khi anh cùng cô ngã xuống ghế, lưng cô áp sát vào ngực anh, gần như trượt xuống người anh.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng mông cô cọ vào háng anh, đè lên dương vật của anh, đè chặt đến mức làm dương vật anh bắt đầu có dấu hiện cương cứng.

Đặc biệt là khi Thẩm Chi Nhu ngồi ở trên người anh nhỏ giọng xin lỗi, cố gắng dịch người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Cô hoàn toàn không để ý rằng khi cô hơi đứng dậy đã ưỡn mông ra sau, vô tình cọ mông mình vào háng anh.

Cô đúng là rất biết cách khiến anh ý loạn tình mê đến cô!

Chu Gia Tự nhìn cô ngồi xuống bên cạnh, không còn tâm trạng để xem phim nữa.

Anh nhìn cô đặt bỏng ngô ở giữa hai người, mắt anh quét qua vòng eo thon thả của cô.

Anh đã để ý đến nó khi ôm cô.

Eo của cô rất nhỏ, còn nhỏ hơn so với khi nhìn bên ngoài.