Chương 2.2: Nam Tiêu (2)

Các thực tập sinh đã bị choáng váng bởi sự thẳng thắn và trung thực ấy của Nam Tiêu, đặc biệt là Lộ Chí, người đã tích cực thực hiện các phản ứng thời gian thực với mọi thực tập sinh trên sân và phát ra tiếng cười như ngỗng.

Kể từ đó, Nam Tiêu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả các thực tập sinh, được mệnh danh là mặt đá, và trở thành một người chế nhạo rất hài hước trong chương trình.

Bài hát đầu tiên trong buổi đánh giá của Nam Tiêu là bài hát đầu tay của nhóm anh. Nam Tiêu muốn sử dụng giai đoạn này để nhớ lại kỷ niệm của hành trình ban đầu, điều đó có nghĩa là anh ấy đã bắt đầu lại từ đầu, từ con số không đến bắt đầu lại.

Dù mấy năm nay không có cơ hội biểu diễn nhưng Nam Tiêu vẫn không từ bỏ nền tảng vũ đạo và giọng hát mà anh từng đánh đổi gần hết tuổi thanh xuân.

Tiếc là có lẽ do bản thân chú ý quá nên hồi hộp, anh ấy đã có lỗi sai ở đoạn cuối.

Ban đầu, Nam Tiêu có thể xứng đáng đạt điểm A, nhưng cuối cùng, sau khi xem xét tất cả các khía cạnh của dàn cố vấn, anh ấy được đánh giá cho điểm B.

Nam Tiêu lau mồ hôi trên mặt và không phản đối kết quả. Anh ấy chỉ nói nghiêm túc rằng anh ấy sẽ luyện tập chăm chỉ hơn và sẽ không phạm sai lần nữa.

Điệu nhảy của anh ấy đã được cố vấn của Diêu Thần đánh giá cao.

"Tôi hy vọng bạn có thể nắm bắt cơ hội này và làm hết sức mình." Là một người cũng coi sân khấu là ước mơ cả đời của mình, Diêu Thần chân thành hy vọng rằng Nam Tiêu có thể đạt được điều mình muốn trong buổi biểu diễn này và trở lại sân khấu một lần nữa.

Cố vấn vũ đạo trẻ tuổi làm một động tác cổ vũ: "Anh ơi, anh nhất định phải ra mắt."

Nam Tiêu cúi đầu thật sâu.

Dù đã cố hết sức chịu đựng nhưng Nam Tiêu vẫn không khỏi đỏ cả mắt. Anh gật đầu, dùng hai ngón tay móc khóe miệng, nở một nụ cười thật tươi. Mặc dù nụ cười trên khuôn mặt như đá bị ngoại lực móc ra không liên quan gì đến vẻ đẹp trai, nhưng nó lại dễ thương hơn một chút.

"Tôi sẽ!"

Thực tập sinh ngồi bên cạnh Tần Lộ rất im lặng, cho đến khi Nam Tiêu rời khỏi sân khấu, anh ta mới đột nhiên đưa tay ra vỗ tay vài tràng.

Chỗ ngồi để đợi đánh giá khá là ồn ào. Rốt cuộc, có hàng trăm người trong phòng thu, vì vậy chỉ có một số người ngồi xung quanh anh ấy nghe thấy.

Tần Lộ nghiêng đầu, thiếu niên tóc vàng nhạt ánh mắt bình tĩnh, có chút lạnh lùng. Từ lúc ngồi xuống đến giờ, anh hầu như không cử động, giống như một cỗ máy đồng hồ bị hỏng. Những người khác có một chút tâm trạng khi họ xem chương trình, nhưng cái này giống như một bức tranh hoàn toàn tĩnh cho đến tận bây giờ.

Giống như một con lười không bao giờ di chuyển trừ khi cần thiết.

"Xin chào thầy! Em là Tô Thanh Lan đến từ Fengyu Culture, năm nay em mười bảy tuổi, em thích và chuyên về thanh nhạc."

Thực tập sinh vừa lên sân khấu trông rất trẻ, không giống phong cách thần tượng hay phong cách thể thao như những thực tập sinh khác, cậu mặc một chiếc áo len hoạt hình dễ thương, mái tóc xoăn màu nâu bồng bềnh, bước đi hoạt bát. Các bước chân từ sau khác đài gần như là đang chạy nhảy.

"Thật là hăng hái." Đã được ghi hình trong nhiều giờ đồng hồ, không chỉ các thực tập sinh luôn trong tình trạng căng thẳng mà cả các cố vấn cũng không giấu được sự mệt mỏi nhưng họ đã rất nỗ lực để duy trì năng lượng ngoài sự chuyên nghiệp. Sau khi xem nhiều sân khấu rực lửa hay có tiếng nhạc lớn, các huấn luyện viên không khỏi xuýt xoa khi nhìn thấy các thực tập sinh có phong cách khác.

Khi nói chuyện, cậu lộ ra một chiếc răng hổ nhỏ, có lẽ là do tuổi còn trẻ. Mặc dù nhìn tổng thể cậu ấy có vẻ gầy nhưng vẫn có một chút thịt trên má và khi cậu cười sẽ có những nếp nhăn nông.

Cậu bé tóc xoăn cúi đầu trước những cố vấn mà cậu ước gì mình có thể gập người 180 độ xuống sàn, và nở một nụ cười rạng rỡ: "Bài hát em muốn biểu diễn là—"

"Chờ đã, chờ đã, trước khi biểu diễn ta phải cùng nhau hàn huyên vài câu chứ, để hiểu rõ tình huống, yên tâm, yên tâm." Nhà sản xuất Cui Zhihao không khỏi muốn cười, "Em vội đi đâu vậy? A, cảnh quay đáng lẽ có mười phút, nhưng nếu em lưu lại quá trình, đạo diễn sẽ cắt cho em.*"

*Có lẽ câu này có ý là, đáng lẽ mỗi người có 10p giới thiệu (hay là 10p cả giới thiệu và biểu diễn) nhưng nếu bị lố giờ thì vẫn được vì đạo diễn sẽ cut bớt cho?

Tóc quăn nhỏ lộ ra vẻ bối rối, tựa hồ cũng hiểu được đối phương là vì lợi ích của mình, vì vậy lại hướng tám giờ xoay người 360 độ cúi đầu tám lần: "Cám ơn lão sư! Hãy nói chuyện nào, em không vội!"

Tô Thanh Lan rất vui: "Thật ra em rất lo lắng. Trước khi đến đây, em đã nói với mẹ rằng em sẽ gặp một ngôi sao, nhưng mẹ em vẫn không tin."

Ân Tô Lê cảm thấy rằng những tin đồn về biểu cảm* của mình trong nhiều năm sẽ bị chôn vùi trong chương trình này ngày hôm nay.

*Bản eng là: “stinky face”.

Cô bình tĩnh lại một chút, lật xem thông tin, lạnh lùng nói: "...Giải nhất cuộc thi ca sĩ học viện?"

Tô Thanh Lan gật đầu, đôi mắt lấp lánh, Ân Tô Lê dường như nhìn thấy một hàng chữ sáng chói được viết trên mặt cậu ta: Thật tuyệt vời phải không!

Ân Tô Lê liếc nhìn sơ yếu lý lịch ghi lại những chiến công hiển hách của cá nhân Su Qinglan, và đóng tài liệu trong tích tắc.

Cô nhướng mắt: "Anh có thể hát rap không?"

Ân Tô Lê, vị vua chơi xấu của thế hệ, sẽ biết ngay nỗi khổ thực sự của cuộc sống là gì.

***