Chương 3.1: Tô Thanh Lan (1)

Tô Thanh Lan hoàn toàn không biết Ân Tô Lê đang nghi ngờ thực lực của mình, vui vẻ gật đầu: "Em hát rất nhiều giai điệu R&B và rap, nhưng em cũng nghe rap thuần túy."

Ân Tô Lê nhướng mày: "Chẳng hạn như của ai?"

Tô Thanh Lan nghĩ một lúc, "Rất nhiều, gần đây em đã nghe Eric B rất nhiều."

Ân Tô Lê bắt đầu quan tâm. Cô có chút băn khoăn không biết tiểu tử tóc quăn này là giả vờ như không biết gì giống như những thực tập sinh trước, hay là thật sự có chút thực lực.

Cây bút bi trong tay cô gõ hai cái lên bàn: "Có thể nhảy tự do được không? Nếu được thì bây giờ chúng ta cùng xem."

Các thực tập sinh trên ghế kim tự tháp không thể không đổ mồ hôi cho anh ấy. Những nhận xét chuyên môn của Ân Tô Lê với tư cách là một cố vấn rap không được dễ nghe cho lắm, và chính họ cũng vừa mới cảm thấy xấu hổ trước những gì họ đã nói. Tô Thanh Lan trông như một chàng trai ngây thơ mỏng manh như vậy, không biết liệu cậu ấy có bị những lời chỉ trích làm choáng váng hay không.

Ngay khi mọi người cho rằng cậu sẽ từ chối, Tô Thanh Lan chỉ giơ tay lên, nhe răng hổ cười đáng yêu: "Giáo viên âm nhạc* có thể cho em một nhịp được không? Mở to lên ạ, cảm ơn!"

*Lúc xem produce ấy, có những staff phụ trách phát nhạc theo yêu cầu hoặc mở random ý. Tạm thời mình không nhớ cách gọi như thế nào nên để word-by-word vậy.

Rất hổ, quá hổ.

Ân Tô Lê hoàn toàn không thấy Tô Thanh Lan căng thẳng ở đâu. Giáo viên âm nhạc đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào, nhưng beat được phát hành rất không thân thiện với những người không có tài năng thực sự.

Cậu bé tóc xoăn luôn vui vẻ gõ nhịp lên xuống theo nhịp nhạc, trông rất thư thái.

Khi anh ấy hát nốt đầu tiên, cố vấn thanh nhạc Diêu Thần, người không quá kỳ vọng, đã hơi di chuyển.

Ân Tô Lê, người vẫn sẵn sàng tiếp nhận âm thanh kỳ diệu, không thể không ngồi thẳng dậy khi nghe thấy phần rap đầu tiên của cậu, và giữa hai lông mày của cô ấy xuất hiện một sự ngạc nhiên hiếm có.

Kỹ năng rap có nền tảng thực sự hay không, cô ấy có thể biết khi nghe nó.

Tô Thanh Lan trông giống như một chiếc đồng, nhưng trên thực tế nó giống hệt như một chiếc đồng, và có thể nói rằng nó không liên quan gì đến nó*.

*Câu này hơi khó hiểu, “Tô Thanh Lan looks like a bronze, but in fact it is exactly the same as bronze, and it can be said that it has nothing to do with it.” Đại khái là đang khen Tô Thanh Lan.

Nhịp độ rất chính xác, mỗi từ đều dính vào điểm nút, thậm chí có thể dự đoán được phần sau sẽ dừng lại ở đâu, khiến cho biểu cảm khi xử lý từng nốt nhạc rất phù hợp, thúc đẩy không khí tại trường quay lên một cao trào nhỏ.

Cả trường quay bắt đầu nóng lên. Tô Thanh Lan không cố gắng thể hiện quá nhiều như những thực tập sinh khác thường làm, mà mang đến cho mọi người cảm giác thoải mái đến một cách tự nhiên. Nếu tôi phải mô tả nó, nó nghe rất thoải mái.

Điều này thật khó thực hiện. Nhiều rapper rất mạnh mẽ, họ có thể nói nhanh và rõ ràng, thậm chí họ còn có cái gọi là sức hút trên sân khấu, điều này có thể khiến mọi người sau khi nghe họ sẽ cảm thấy phấn khích. Nhưng cũng có một vấn đề tương đối rõ ràng, đó là quá theo đuổi "sự viên mãn". Nội dung đầy đủ là tốt, nhưng quá nhiều cũng có thể khiến người ta có cảm giác bị nhồi nhét. Giống như sau lưng có người đuổi theo, nhanh lên nhanh lên, ai cũng thừa nhận mình rất mạnh, nhưng thật ra nghe có chút mệt mỏi.

Nhưng đối với Tô Thanh Lan, phong cách cá nhân của anh ấy rất rõ ràng, đó là sự tự do.

Có những phần đầu ra điên cuồng, cũng như nhịp điệu nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Phần rap của anh ấy có hương vị riêng, có sự sáng tạo và cấu trúc thì hoàn chỉnh.

Tô Thanh Lan, người đã cầm micro và bắt đầu biểu diễn, dường như đã hoàn toàn thay đổi. Trên người cậu có một vầng hào quang không thể diễn tả bằng một vài lời miêu tả đơn giản, và cả người cậu tỏa sáng.

Ân Tô Lê không khỏi bắt đầu run rẩy ngâm nga theo tiết tấu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng hiếm có.

Rất tốt, hoặc không chỉ là ở mức giỏi, mà là rất giỏi.

Cậu ấy đang thưởng thức âm nhạc.

Rất nhiều thực tập sinh vùi đầu làm việc chăm chỉ, trải qua thời gian dài, mồ hôi công sức bỏ ra là có thật, thái độ tuyệt đối nghiêm túc, nhưng lại thiếu đi một chút chất riêng của bản thân. Kỹ năng đã rất thuần thục, ngay cả giáo viên cũng có thể không tìm ra được lỗi nào, nhưng lại giống như một chương trình được lập sẵn, có thể rất hay nhưng không có hồn.

Rap ban đầu bắt nguồn từ những người da đen ở khu ổ chuột của New York. Họ có thể ứng biến nhiều lần khi nghe thấy một nhịp điệu. Nội dung không nhất thiết phải có ý nghĩa. Có thể là họ đang ở trong một tâm trạng tồi tệ khi họ vừa bị đánh cắp năm xu. Có thể là hôm nay tôi gặp một cô gái xinh đẹp và tôi hành phúc đến nối như ở trên mây.

Rap được sử dụng để truyền đạt cảm xúc, để thể hiện bản thân. Loại sáng tạo này không bị ràng buộc bởi một khung định sẵn hay đặt một xiềng xích cứng nhắc vào đó, bạn có thể thể hiện bản thân theo ý muốn, giải phóng bản thân và mọi cảm xúc.

Bực bội, tức giận, hạnh phúc, buồn bã, miễn là điều bạn muốn thể hiện thông qua lời bài hát thì sẽ không có giới hạn nào cản trở bạn. Nó có thể là phong cách hoang dã và tự do, hoặc nó có thể bị gò bó và khiêm tốn.

Rap không chỉ là một lựa chọn của tiết tấu nhanh, nó thậm chí có thể bằng phẳng và thẳng thắn, sử dụng ba phút để kể một cách chậm rãi một câu chuyện thuộc về bạn.

Nêu quan điểm, bày tỏ thái độ, nêu lập trường. Việc đó đơn giản hay phức tạp là do bạn quyết định và để thế giới nghe thấy giọng hát trong trẻo của bạn là quyền mà ai sinh ra cũng có.

Tự do.

Rap là tự do.

Đó không chỉ là âm nhạc, nó còn thể hiện một tâm hồn cháy bỏng.

Khi Tô Thanh Lan hát xong nốt cuối cùng, bầu không khí trong toàn trường cao chưa từng có.

"Tôi sai rồi, thật sự rất đẹp trai."

Máy quay một lần nữa nhắm vào Lộ Chí, người những biểu cảm rất thật cho từng thực tập sinh. Anh ấy đang hào hứng mở micro cho những người bạn nhỏ bên cạnh và điên cuồng phát ra những lời khen ngợi. Ngay cả đạo diễn cũng phải bị thuyết phục, đây thực sự là một người nói nhiều, không thể giả vờ lâu như vậy—

Có quá nhiều điều để nói!

Thực tập sinh ngồi cạnh Lộ Chí đã lắng nghe anh ấy gần ba tiếng đồng hồ. Mới đầu còn bị chọc cười, nhưng bây giờ thì tê tái, đang trong giai đoạn từ bi của Phật tôi thì hồn ra khỏi xác.

Giúp với, ai có thể kéo anh chàng này ra khỏi chỗ này không! Làm gì có ai nói nhiều như thế cơ chứ!

Tuy nhiên, đạo diễn không thể nghe thấy tiếng lòng của anh ấy, và thực tập sinh xấu số đó rất xấu hổ vì không để ý Lộ Chí trong một lúc, dù sao thì những người khác thực sự rất tốt.

Niệm thầm vài câu.