Chương 2.1: Nam Tiêu (1)

"Là Nam Tiêu sao...?"

"Thật sự là anh ấy, sao anh ấy lại tới đây, tôi nhớ rõ anh ấy đã ra mắt năm, sáu năm rồi mà đúng không?"

"Đây chẳng lẽ là nước mắt thời đại* sao, Nam Tiêu cư nhiên là tới tham gia "Tuổi trẻ vô hạn" để cùng chúng ta so tài... Ai, tôi thật sự có chút buồn bực."

*Bản eng là: “the tears of the times”, chắc người nói câu này ý muốn chỉ người giỏi tham gia thì họ không có cơ hội ra mắt  cảm thấy buồn (rớt nước mắt).

Các thực tập sinh xung quanh xì xào bàn tán. Tần Lộ nhìn người đứng giữa sân khấu. Anh ấy trông trưởng thành hơn những thực tập sinh có độ tuổi trung bình khoảng 20 tuổi. Khí chất cũng mạnh mẽ, không thấy khó chịu khi đối diện với máy quay.

Anh ấy là kiểu người có khuôn mặt nghiêm túc tiêu chuẩn, và bây giờ anh ấy đang trang điểm trên sân khấu một cách tinh tế, sắc nét với một chút mềm mại.

Mặc dù là tiền bối của hầu hết các thực tập sinh đang có mặt tại hiện trường và đã ra mắt nhiều năm nhưng Nam Tiêu vẫn trịnh trọng cúi đầu 90 độ trước bốn vị cố vấn sau khi lên sân khấu.

"Chào thầy*, em là Nam Tiêu."

*Vì trong 4 cố vấn có một nữ nên khi dịch mình khá là đắn đo, bên Trung thì khi nói sẽ là “lão sư hảo”, nhưng Việt Nam mình lại có cách gọi thể hiện rõ giới tính. Mình lại không thích cách gọi “lão sư” nên đã để “thầy” để chỉ chung 4 người.

Các cố vấn rõ ràng đã quen thuộc với anh ta, và cố vấn rap thẳng như ruột ngựa ấy – Ân Tô Lê ngạc nhiên nói: "Bạn có phải là người trong "Lịch sử bí mật của cung điện"* đã được phát sóng trong thời gian này, thị vệ với một thanh kiếm?"

*Tên phim Nam Tiêu tham gia.

Nói chung, sau khi nghe Ân Tô Lê gợi ý về vai diễn của mình, hầu hết mọi người sẽ nở một nụ cười nhẹ, ít nhất họ phải có thể nắm bắt được chủ đề mà bên kia cố ý hoặc vô ý đưa ra, nhưng Nam Tiêu không phải là người bình thường.

Chỉ thấy đối phương sắc mặt nghiêm túc, lông mày cũng không nhúc nhích: "Là tôi."

Ân Tô Lê rõ ràng là đang theo dõi cốt truyện kịch tính của bộ phim đó, muốn anh ấy tiết lộ trước một chút: "Vậy tập sau anh đã tìm được nữ chính chưa? Cô ấy được nam chính thứ hai* cứu sao?"

*Chắc là chỉ nhân vật nam phụ quan trọng và xuất hiện nhiều như nam chính?

Nam Tiêu đứng yên tại chỗ: "Đúng 18 giờ ngày mai sẽ phát sóng."

Ân Tô Lê: "...Bạn khá có nguyên tắc?"

Nam Tiêu gật đầu: "Cảm ơn, đây là việc tôi nên làm."

Ân Tô Lê: "..."

Phải rồi, điều này không được tiết lộ mà.

Cô quay đầu nhìn cố vấn vũ đạo Diêu Thần: "Anh biết anh ấy* hả?"

*Không như bên mình, Trung Quốc khi xưng hô hai người thì không biết được rõ đại từ xưng hô của họ thế nào. Dựa theo nội dung truyện thì ngoài Đại diện quốc dân Cui Zhihao ngoài 40 tuổi ra thì 4 vị cố vấn đều còn trẻ, trong truyện có nói rằng Nam Tiêu là người lớn tuổi nhất nên mình quyết định để là “anh ấy” chứ không phải “cậu ấy”.

"Ừ." Diêu Thần tràn đầy cảm xúc khi nhìn thấy hồ sơ thực tập sinh của Nam Tiêu, anh ấy nhìn Nam Tiêu, "Thật ra, bạn là tiền bối của tôi, tôi đã gặp bạn tại lễ trao giải ."

Vào thời điểm đó, Nam Tiêu chỉ mới 20 tuổi và mới ra mắt, và anh ấy vẫn đang trong thời kỳ mới nổi với nhiều kỳ vọng về sự nổi tiếng ngày càng tăng. Khi Diêu Thần nhìn thấy bên kia, anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ nửa tuổi không biết gì và cảm thấy bên kia là một tiền bối rất mạnh mẽ.

Năm sáu năm trôi qua trong nháy mắt, nhóm nhạc nam OneMillion của Diêu Thần ngày càng nổi tiếng. Sự nổi tiếng của anh ấy không còn có thể so sánh được như trước đây, và Nam Tiêu đã trở thành một thực tập sinh cần được đánh giá bởi thế hệ trẻ hơn của anh ấy.

Mọi thứ đúng là không thể đoán trước được.

Hành trình trở thành ngôi sao của Nam Tiêu thực sự có chút gập ghềnh.

Anh ấy ra mắt với tư cách là một nhóm nhạc nam ở tuổi 19*, nhưng ngoài một chút nổi bật lúc đầu, anh ấy đã sớm ngừng hoạt động. Theo thời gian, sự kết hợp sẽ chỉ tồn tại trên danh nghĩa và các thành viên trong nhóm sẽ đi theo con đường riêng của họ.

*Phía trên có nói Nam Tiêu 20 tuổi và vừa mới ra mắt, mình nghĩ là nói đến thời điểm nhóm được nhận giải thưởng (?). Còn hiện tại là thời điểm vừa ra mắt và được công chúng biết đến (?).

Trong một thời gian dài, Nam Tiêu không thể kiếm được bất kỳ công việc nào. Có cảm giác như ngày hôm qua nhóm vẫn còn có rất nhiều công việc phải hoàn thành, vậy mà tới hôm nay đã không còn lại gì cả.

Những người trong nhóm không đủ khả năng chi trả phí chấm dứt hợp đồng, và họ sẽ để thời gian cứ thể trôi qua trong khó khăn như thế này, hoặc tham gia các chương trình tạp kỹ không tên tuổi hoặc giở trò đồϊ ҍạϊ trong nhóm.

Trong nháy mắt, bốn năm qua, Nam Tiêu chậm rãi từ nam thứ n trở thành nam thứ ba, từ nam chính phim truyền hình trực tuyến thành nam chính thứ hai trong phim truyền hình có nhân vật tốt*. Có vẻ như anh ấy đã không lãng phí những nỗ lực của mình một cách vô ích.

*Bạn nào hay đọc truyện về diễn viên hoặc quan tâm đến mảng này sẽ biết, tài nguyên ở mảng truyền hình bao giờ cũng là một cái gì đó rất quý với diễn viên.

Nhưng trong bốn năm qua, Nam Tiêu không có sân khấu nào. Các thành viên khác trong nhóm chỉ loay hoay vì họ không đủ khả năng thanh toán các thiệt hại phát sinh, nhưng bản thân Nam Tiêu không muốn bỏ cuộc. Điều anh ấy thực sự yêu thích là ca hát, nhảy múa và tỏa sáng trên sân khấu.

Những gì anh ấy nghĩ thực sự khá đơn giản. Mọi người đều chỉ có một lần sống. Sau cùng, họ phải nỗ lực để đạt được những gì họ muốn, để không phải hối tiếc. Cho dù anh ấy bước vào bóng tối trên con đường làm diễn viên, để đổi lấy tên tuổi và danh tiếng, thà đổ mồ hôi ở một góc sân khấu, điều đó vẫn sẽ khiến anh ấy hạnh phúc hơn.

Ngay cả khi không ai trong khán giả nhớ tên anh ta, ngay cả khi không có dấu hiệu ánh sáng cho anh ta*.

*Ánh đèn khi đi concert ấy. Một idol mà khi biểu diễn không có ánh đèn từ người hâm mộ thì buổi diễn hôm đó sẽ được coi là thất bại.

Bất kể hoàn cảnh có xảy ra tệ đến thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn muốn thử lại lần nữa.

"Không ngờ thầy còn nhớ tới tôi." Đôi mắt của Nam Tiêu rất sáng, nhưng vẻ mặt của anh ấy bất động như một tảng đá.

Ngay từ khi Nam Tiêu nói chuyện với Ân Tô Lê, Diêu Thần đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Bởi vì trong trí nhớ của anh, Nam Tiêu hình như không có tính cách nghiêm túc như vậy: "Anh không phải có chút lo lắng sao? Tôi nhớ trước đây anh phụ trách bầu không khí trong nhóm, rất thích cười. Yên tâm đi, Chỉ cần anh đủ mạnh..."

"À, không," Nam Tiêu nói với vẻ mặt tê liệt. Nghe vậy, anh ấy giơ micro lên và giải thích: "Tôi vốn cho rằng mình đã tương đối già nên đã tiêm trước khi đến để duy trì trạng thái tốt hơn."

Diêu Thần dường như nhận ra điều gì đó.

Nam Tiêu kết thúc nửa sau của câu nói một cách vô cảm: "—Kết quả là, mặt tôi không thể cử động được."

Diêu Thần: "..."

Là một nữ rapper nổi tiếng với miệng lưỡi tàn nhẫn và hiểm ác, Ân Tô Lê bề ngoài bất động như núi nhưng thực chất cô hít một hơi thật sâu không chút lưu tình, đề phòng lỡ miệng cười thành tiếng.

Thật chân thành, Ân Tô Lê thích những đứa trẻ nói những điều như thế này.