Chương 22

Trời vừa sụp tối, Ngải Tu Qua đang tháo trang sức ra. Khi đang trong phòng trang điểm, cậu nghe được tiếng ồn bên ngoài nhưng nhanh chóng yên ắng trở lại, cậu cũng chẳng bận tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi đợi những người kia tháo trang sức xuống giúp cậu.

Thư ký của Tần Mộc Tuyền đứng ở cửa ra hiệu mời để không làm phiền tới Ngải Tu Qua, thư ký nhanh chóng rời khỏi phòng trang điểm, đi tới chỗ khác tránh việc nghe ông chủ nói chuyện.

Tần Mộc Tuyền trong studio cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt hắn, trên màn hình đều là hình chụp của Ngải Tu Qua.

Trong hình là chàng trai mặc áo vest sọc, không mặc gì ở bên trong để lộ ngực và cơ bụng như ẩn như hiện.

Tần Mộc Tuyền không chút cảm xúc chỉ im lặng nhìn từng ảnh chụp: Người trong ảnh anh tuấn, trong sáng như trước đây như đang nhìn chằm chằm đôi mắt đang tràn ngập mông lung của mình trong camera, khuôn mặt vốn dĩ ngây thơ kia chỉ cần hơi nhíu mày, rũ mắt xuống thôi cũng có thể mang tới cảm giác áp lực và hung hăng.

Rất thú vị. Tần Mộc Tuyền nghĩ.

Ngải Tu Qua trước mặt hắn không khác gì bé cún con đang quẫy đuôi cả, đôi mắt màu nâu ướŧ áŧ lại trong trẻo làm hắn luôn nghĩ rằng đối phương là chó con luôn làm theo ý người khác và suy nghĩ cho người khác.

Nhưng như này cũng không tệ.

Đôi mắt của hắn lộ ra cảm xúc dịu dàng chưa từng có khi nhìn người đàn ông trong màn hình.

Lạch cạch. Tiếng nhấp chuột chuyển sang ảnh khác.

Trong ảnh Ngải Tu Qua cởϊ áσ khoác ra, mái tóc vốn được vuốt ngược lên đã ướt đẫm, cà vạt lỏng lẻo trên cổ được cậu cầm trong tay. Cà vạt bị kéo căng ra tạo thành góc chéo. Cậu ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi rũ xuống có chút bất lực và đáng thương. Người đối diện đưa tay ra nhưng chỉ một tay thôi cũng làm tần mục tuyền hơi nheo mắt lại.

Giọng nhϊếp ảnh gia vang bên tai hắn: “Anh Ngải đúng là rất hợp với phong cách này, rất nhiều người cảm thấy cậu ấy là chú chó to lớn tươi sáng và tràn ngập năng lượng. Tôi nghĩ cậu ấy càng giống...”

“Càng giống chó con cuộn người trong thùng nhỏ, bị mưa xối ướt người nhìn cực kỳ đáng thương.”

“Người khác đều nghĩ rằng nó bị chủ nhân vứt bỏ, muốn ôm nó về nhà nhưng chưa đi được xa thì nó đã giãy giụa lại chạy trở về thùng giấy của mình.”

“Mãi cho tới khi có người tới đưa nó về nhà với chiếc vòng cổ khắc tên nó.”

Nhẹ nhấp vào chuột, bức ảnh này Ngải Tu Qua lấy thêm cà vạt trói tay mình lại, đầu cậu nhẹ tựa vào tay của người kia, đôi mắt rũ xuống, khí chất như thuận theo.

“Giám đốc Tần cảm thấy cái này có được xem cậy sủng nên kiêu không?” Nhϊếp ảnh gia quay đầu lại, khuôn mặt cực kỳ sáng sủa và hào hoa, đẹp tới mức gần như không phân biệt được giới tính. Lúc này, người đó đứng thẳng người lên hỏi: “Nó cố ý chạy ra ngoài sao? Chạy ra để đợi chủ nhân tới tìm nó sao?”

“...” Tần Mộc Tuyền ngước mắt lên nhìn, miệng hơi nhếch lên, không định giữ nụ cười như bình thường nữa: “Tần Hướng Thu, cậu được ai gọi tới đây à?”

Tần Hướng Thu bĩu môi: “Ông già bảo.” Anh ta thẳng thắn trả lời Tần Mộc Tuyền: “Ngải Tu Qua đã gửi đơn ly hôn cho cậu, cậu liền vội trở về tranh giành nhà họ Tần, ông già tức giận đến mức bẻ gãy cả đũa rồi kìa.”

“Lúc trước là cậu nói, chỉ cần một người nghe lời, ông ấy mới đồng ý để Ngải Tu Qua gả vào. Nếu không vốn dĩ người cậu lấy là Ngải Hồng Huyên...”

“Tần Hướng Thu.” Tần Mộc Tuyền lại gọi tên anh ta, lần này hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Hướng Thu, cảm giác bề trên và áp bách vô hình kéo tới.

“Tôi nhớ là cậu không phải kẻ lắm lời.”

“Được rồi được rồi.” Tần Hướng Thu ra hiệu kéo khóa miệng lại: “Từ khi anh hai mươi tuổi, số lần trở về nhà họ Tần cũng chỉ hai lần, một lần là chọn đối tượng liên hôn, một lần là tới dạy dỗ người nhà họ Tần, dù sao thì anh cũng phải cho tôi biết lý do để tôi về báo cáo với ông già ở nhà.”