Chương 2

Trên thực tế, sau khi biết hai Alpha khác trong ký túc xá đều xuất thân từ gia tộc có quyền lực bậc nhất trong nhóm Alpha, Ôn Thành cũng không còn lo lắng nữa.

Bởi vì những người như vậy có dạng mỹ nhân nào chưa từng gặp qua, nói không chừng còn có nhiều bạn tình cùng một lúc.

Nên sẽ không có hứng thú với cậu.

Với lại bây giờ cậu cũng đã có bạn trai.

Alpha kiêu ngạo thường sẽ không hạ thấp phong độ Alpha mà tìm một Beta là cậu.

Với lại từ khi trong trường biết tin cậu đã có bạn trai, ngay cả Beta cũng ít tìm đến cậu xin phương thức liên.

Ít người đến làm phiền, tâm tình Ôn Thành tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là không ngờ vừa mới xem xong phim với Lý Nam thì Tô Hàng đã gọi cho cậu. [Ôn Thành, Thích Tứ nói với cậu tối nay cùng ăn cơm, đúng rồi, cho cậu dắt theo bạn trai!]

Ôn Thành theo bản năng muốn từ chối, không phải không muốn giới thiệu cho họ, mà cậu thấy bây giờ chưa phải lúc.

Nhưng lời này vừa đến miệng, cậu nhìn vẻ mặt tò mò của Lý Nam, sợ nói từ chối làm cho Lý Nam hiểu lầm.

[Được, các cậu đang ở đâu?]

Ôn Thành lần theo định vị trong nhóm nhóm tìm được địa chỉ của nhà hàng tư nhân.

Cậu cùng Lý Nam đón xe taxi đi suốt một quãng đường mới đến nơi, bảo vệ ở cửa nói cậu phải có thẻ hội viên mới được vào, họ đành phải đợi ở cửa chờ người đến đón.

Theo bảo vệ nói bên trong còn rất xa, cậu liền từ bỏ ý định đi vào, chờ Tô Hàng chạy xe tới đón.

Ôn Thành đang ôm eo Lý Nam nói chuyện, Thích Tứ đã ngừng xe ở trước mặt hai người.

[Ôn Thành, đi thôi!]

Ôn Thành cũng hiểu tại tại sao người tới đón là Thích Tứ, chẳng qua trước mắt cũng chỉ như vậy.

“Cậu ngồi phía trước!”

Ôn Thành bảo anh người yêu đi vào trước, vừa định ngồi xuống đã bị ngăn lại, có phần khó hiểu nhìn Thích Tứ!

“Cậu xem tôi là tài xế?”

Ôn Thành không nhịn được nổi cáu, nhưng cũng chẳng muốn nói gì thêm với người đàn ông này.

“Được, vậy tôi ngồi phía trước!”

Sau khi xuống xe, Ôn Thành cũng không nói thêm gì, dắt người cùng vào trong.

“Thích tiên sinh, mời vào, Diệp tiên sinh vừa rồi đã gọi một số món, các cậu muốn ăn gì?”

“Ôn Thành, không giới thiệu một chút? “Bên này Tô Hàng rất lịch sự kéo Ôn Thành ngồi bên cạnh.

Vị trí này không tốt lắm, sẽ tách cậu và Lý Nam, cho nên cậu chỉ đứng không ngồi xuống.

“Vậy tôi giới thiệu một chút, đây là Lý Nam, bạn trai của tôi, đang học ở thành phố B!”

Diệp Phong: “Thành phố B, vậy hơi xa, vậy hôm nay chúng tôi chẳng phải đang quấy rầy các cậu hẹn hò?”

Lý Nam cười cười: “Không có, tôi cũng muốn gặp bạn cùng phòng của Ôn Thành, sau này Ôn Thành cũng sẽ ở cùng mọi người trong ký túc xá 4 năm, xin mọi người giám sát Ôn Thành giúp tôi nhiều hơn!”

“Nếu em ấy dám câu dẫn người khác ở A đại , các cậu nhất định phải nói cho tôi biết!”

“Đúng không, Ôn Thành!”

Diệp Phong cũng cười nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi nhất định chăm sóc cậu ấy!”

Bọn họ đang cười đùa trò chuyện, chỉ có Thích Tứ ở bên cạnh không cười cũng không, giống như đang nghịch điện thoại, ngón cái lướt qua lại trên điện thoại,không biết đang làm cái gì.

“Tôi đã đặt một số món nổi tiếng ở đây ,cậu xem muốn ăn gì!”

Thích Tứ đưa điện thoại của mình cho Ôn Thành, đột nhiên đυ.ng phải đầu ngón tay ấm áp của Ôn Thành vô thức thu tay.

Sau đó đưa điện thoại cho Lý Nam: “Anh muốn ăn gì?”

Hình ảnh hai người dựa sát vào nhau khiến Thích Tứ thấy khó chịu: “Xong chưa?”

Bên nay Lý Nam thậm chí còn chưa xem menu, nhưng nghe lời thúc giục đặt điện thoại xuống mà không nói gì.

Không biết vì sao, cậu cảm thấy người bên cạnh dường như có ác ý với mình, luôn cảm thấy người này luôn nhìn chằm chằm cậu từ đầu đến cuối.

Ôn Thành có chút bực bội nhìn thoáng qua Thích Tứ: “Quét mã QR, đặt món ở đâu?”

“Không cần, dùng điện thoại của tôi đặt!”

Nói thật, Ôn Thành thật sự tức giận, ngay từ khi vào cửa người này đã bày sắc mặt với Lý Nam , theo như cậu biết, đây là lần đầu tiên gặp mặt !

Ôn Thành tùy ý gọi vài món tráng miệng nhìn cũng được, sau đó trả điện thoại cho Thích Tứ, người lớn lên xấu như Alpha này cũng không nhiều lắm.

Mà bộ dạng trưởng thành của Thích Tứ, vừa nhìn liền đã biết là một Alpha có pheromone rất mạnh.

Ngay cả khi Alpha trước mặt cậu là người nhà họ Thích thành phố A!

Bất quá nó cũng không phải là vấn đề lớn đối với cậu, dù sao cậu cũng không có dự định về sau sẽ định cư ở thành phố A.

Thích Tứ vuốt màn hình điện thoại, trong lòng ngầm mỉa mai [Ha ha, sở thích của người khác thì lại nhớ rõ!]

“Tôi muốn đi WC, Tô Hàng, cậu có biết WC ở đâu không?”

Khi Thích Tứ mở cửa, nhìn thấy da thịt trắng nõn lộ ra trên bụng của cậu.

Ngọc trụ phía dưới cũng phấn nộn, chắc là chưa dùng qua.

Ôn Thành hôm nay mặc quần thể thao, tùy tiện kéo một cái liền mặc xong quần, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Thích Tứ đứng trước cửa.

Vốn bởi vì chuyện gọi món mà khó chịu, bây giờ nhìn thấy nhìn bộ dạng bồn chồn không ngừng của Thích Tứ, cảm thấy tâm tình bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nhưng trong lòng của cậu luôn có một loại du͙© vọиɠ đặc biệt.

Cậu muốn người trước mặt này .

Thấy du͙© vọиɠ trong mắt Thích Tứ, Ôn Thành rất quen thuộc.

Đã từng có rất nhiều Alpha, vì khuôn mặt này của cậu lộ ra đủ loại mặt bẩn thỉu, trong đó du͙© vọиɠ nguyên thủy là loại bình thường nhất.

Giác quan thứ sáu của cậu quả nhiên chính xác, chỉ là không nghĩ tới ngay từ đầu cậu đã không cho người này sắc mặt tốt, người này còn đuổi theo tới tận WC?

Vậy cũng đừng trách cậu quá đáng.

Nghe thấy tiếng Ôn Thành nhấc chân, Thích Tứ nhanh chóng đóng cửa WC.

“Chia tay với Lý Nam đi!”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông thì thầm bên tai cậu, giọng điệu có chút ngã ngớn.

“ Cậu có bệnh thì đi trị!”

Ôn Thành tay đẩy người ra, cầm tay nắm cửa.

Ngay lập tức hai tay người đàn ông đè cậu lên cửa và đặt cậu nằm sấp.

Một vật cứng áp vào mông cậu: “Cậu ngoan một chút, tôi sẽ không đút vào trong!”

Ôn Thành dùng sức giãy dụa cũng không được, đây là lần đầu tiên gặp Alpha vô lý như vậy.

Trước đây, mỗi lần cậu chỉ cần lộ ra không kiên nhẫn, chán ghét bài xích và biểu tình thờ ơ , những Alpha quan tâm đến ngoại hình của cậu đều bỏ đi mà không mấy vui vẻ.

Thấy Ôn Thành còn giãy dụa, người đàn ông một tay nâng hai hai tay Ôn Thành chéo trên đầu, nhéo nhéo: “Ăn xong bữa tối thì chia tay, cậu nghĩ sao!”

“Chẳng ra gì, cút ngay!”