Chương 2.1: Nữ đế tới, để nàng hòa li cùng thừa tướng, vạn niệm câu hôi, đòi lấy một chiếu thư hòa li

Ba ngày sau, nữ đế quả nhiên tới Hồ Vân tự theo âm mưu của hai người kia, Khương Chiêu phụng chỉ tiếp giá, để nội thị trang điểm ăn mặc cho nàng một phen, sau đó mới xuất hiện trước mặt nữ đế.

Khương Hà lớn lên có vài phần tương tự với nàng, nhưng so với Khương Chiêu nhợt nhạt mảnh mai, nàng ấy lại lộ ra vẻ khí thế bức người, mặt mày cao rộng, trong đôi mắt thanh lãnh tràn đầy sự trầm tư.

“Thập tứ muội, đá lâu không gặp, muội nhìn qua có vẻ càng thấp bé hơn trước là như thế nào?”

Khương Hà vừa mở miệng đã khiến Khương Chiêu không biết trả lời như thế nào.

Vẻ mặt nàng ngơ ngác lại mang theo chút mờ mịt, thậm chí còn cúi đầu nhìn nhìn làn váy màu lục đậm của bản thân, giống như đang tư hỏi chính mình có điểm nào không ổn.

Khương Hà lại xua xua tay, bỗng nhiên lẩm bẩm thở dài nói: “Thôi thôi, nữ tử lười biếng có nói cũng như không.”

Nữ đế không mấy hứng thú, ở phía trước dẫn đầu rời đi, Khương Chiêu đi theo ở phía sau nàng ấy, có ý muốn nhận biết sao thái giám ở cách vách tường ngày ấy tính toán âm mưu là ai, thế nhưng nhìn thoáng qua, nhìn ai cũng có vẻ giống, mà nhìn ai cũng có vẻ không giống.

Khương Hà tuy rằng không nói chuyện với nàng, nhưng thái độ lại bình thản hơn so với Khương Chiêu tưởng tượng. Vung tay đi cùng nàng vào trong viện, hai tỷ muội ngồi xuống.

Khương Hà đuổi hết những người xung quanh đi, để Khương Chiêu ngồi ở đối diện, nhàn thoại vài câu, bỗng nhiên lại thở dài nói: “Mấy năm nay chuyện của ngươi và Tề Văn, trẫm đều nhìn thấy trong mắt, gần đây lại có những đại thần không có mắt như vậy buộc tội hắn, ngày trước còn có thể mượn chuyện chiến sự, sau lại còn có thể nói chính vụ bận rộn, nhưng hai năm gần đây, cái cớ này lại càng khó sử dụng. Lần này trẫm lại nghe nói ngươi chợt đột nhiên đổ bệnh, thậm chí còn không thể ngồi dậy, việc gì phải làm khổ bản thân. Ngươi và ta tỷ muội nhiều năm không gặp, ta mạnh mẽ hạ chỉ cũng không tốt, vì vậy, vẫn là muốn đích thân tới hỏi ý tứ của ngươi…”

Nữ đế cũng không vòng vo gì mà đi thẳng vào chủ đề, có thể nói là đi thẳng vào vấn đề, nói toạc móng heo.

Khương Chiêu không khỏi ho khan hai tiếng vì đau họng, nhanh rất nhanh sau đã bình tĩnh lại, nghĩ đi nghĩ lại, mới chậm rãi tiếp nhận câu chuyện: “Thần muội cùng Tề thừa tướng thành hôn tới nay, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, dưới gối không con, có thể nói là quan hệ phu thê nông cạn. Vốn dĩ đã thành người xa lạ, giờ đây thứ nhất là lại có người gây trở ngại với tiền đồ của đại nhân, thứ hai là ta cũng không muốn ở trên mũi nhọn, quả thật cũng đã đến lúc nên có kết thúc. Bệ hạ không trách tội thần muội, khụ... Bệ hạ nguyện ý ngự giá đích thân tới, thần muội vô cùng cảm kích, hết thảy đều do bệ hạ làm chủ.”