Chương 2.2

Nàng ho khan một hồi lâu, nói xong người đã đổ đầy mồ hôi, hơi thở dốc.

“Thập tứ muội có thể nghĩ như vậy, thật sự là tốt, chỉ là, ngươi thật sự nguyện ý hòa li cùng Tề Văn?”

Khương Hà đặt ngón tay trắng nõn lên bên môi, lại phất tay áo cha giấu đi âm thanh cường điệu: “Trẫm không có ý muốn cưỡng ép ngươi, chỉ là ngươi còn trẻ. Nếu như ngươi chịu buông xuống, đó là kết quả tốt nhất, miễn cho mọi người canh cánh trong lòng, gây nên chuyện không hay.”

Khương Chiêu nghe vậy liền nhìn về phía nữ đế, tuy rằng Khương Hà mặc một bộ thường phụ màu vàng, trên đầu là chiếc khăn vấn đầu màu đen, nhìn qua giống như vẫn còn trẻ tuổi, nhưng mới gần bốn mươi mà mái tóc đã điểm bạc.

Thời gian thấm thoát, không ai có thể bất lão, nhưng bệ hạ cần chính, cũng không biết mỗi ngày có phải thức đêm phê duyệt tấu sớ hay không, liệu có người thay nàng hầm chè hạt sen nàng từng thích nhất hay không, để nàng ngày ngày no bụng, có thể đi vào giấc ngủ sớm một chút.

“Bệ hạ, có an bài gì cho thừa tướng sau này sao?”

Có lẽ là do sắp chết, sự quan tâm của nàng về chuyện của nữ đế sau khi bản thân chết lại nổi lên.

Thế nhưng Khương Hà lại cho rằng nàng khó quên tình cũ, tà tâm không dứt, sắc mắt cũng âm trầm hơn, rất không vui nói: “Ngươi hà tất phải dây dưa thêm, hắn chính là một người trong lòng chỉ có Đại Tĩnh, chỉ có bá tánh, cơ thể ngươi không tốt, ở bên hắn đối với ngươi chẳng có chút lợi ích gì. Ngươi nên gả cho một người có thể chung sống tốt với ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã tìm được, khụ... Trẫm đã nhìn trúng một chàng trai, Bắc Quận đại tướng quân Lý Thiện Thụ uống thuốc độc tự sát, bảo toàn tông tộc. Trẫm đã hạ chỉ phong thưởng cho người nhà hắn. Lý Thiện Thụ tuy rằng lớn lên cao to thô kệch, lại sinh được một nhi tử tên Lý Thương, tuổi trẻ tuấn kiện, văn võ song toàn, là một nhân tài hiếm có. Cũng xem như xứng đôi với ngươi, đương nhiên nếu như ngươi coi thường, không thích, trẫm có thể tìm thêm...”

Khương Chiêu nghe thấy vậy, môi đỏ khẽ nhếch, không khỏi có chút giật mình.

Từ nhỏ tới nay nữ đế chưa bao giờ là người thích dây dưa vào những chuyên nhỏ nhặt thế này, lại chịu vì Tề Văn, sẵn dàng cúi đầu, bảo toàn thể diện hai người.

Xem ra bọn họ quả thật tình nghĩa sâu nặng, hai người hiểu nhau. Nếu như nàng không ở đâu, bọn họ tự nhiên có thể nắm tay đi hết một đời còn lại, bạc đầu giai lão.

Chỉ một ý nghĩ này, nàng vậy mà cảm thấy đất trời trở nên rộng lớn, bình tĩnh chưa từng có. Cơn đau nhói ở ngực vậy mà lại dịu đi vài phần.

“Bệ hạ thương xót, thần muội vô cùng vinh hạnh, hoàn toàn để bệ hạ làm chủ.”

Nàng cung kính khiêm tốn cúi đầu, biểu hiện như một nữ nhân nội trạch không màng thế sự kính sợ hoàng quyền.

Vậy mà còn có một ngày nàng có thể cùng nữ đế ngồi bình thản đến như vậy, nàng còn tưởng rằng, nữ đế sẽ hận nàng bởi vì tình cảm sâu sắc thời niên thiếu, mà sự phản bội của nàng lại khắc sâu như vậy.

Nhưng hóa ra lại là không thích mà cũng không ghét, lý do duy nhất tới gặp nàng cũng chỉ là tề Văn. Nhưng dù là như vậy, nàng cũng cảm thấy thật may mắn, sinh

thời, hai người còn có thể gặp lại.