Doãn Dung và hai nữ sinh bên cạnh nghe Tiêu Khải nói vậy đều tỏ vẻ khϊếp sợ, Doãn Dung vội vàng kéo Tiêu Khải sang một bên, nhỏ tiếng nói: "Anh nói như vậy, bọn họ nghe được sẽ lan truyền chuyện của chúng ta ra ngoài đấy.”
Tiêu Khải cố ý quay đầu trừng mắt nhìn cô gái phía sau, lớn tiếng nói: "Sợ cái gì, dám truyền thì truyền đi, em là bạn gái của anh, ở chung với anh thì có làm sao chứ.”
Doãn Dung bị Tiêu Khải làm cho tức giận đến giậm chân, cả khoa đều biết chuyện cô và Cao Viễn yêu nhau, cô còn chưa kịp nói chia tay với bên kia, Tiêu Khải đã ở trước mặt bạn cùng phòng của cô bảo cô đến nhà anh ở, với cái miệng to của hai người kia, không chừng một lát nữa sẽ truyền ra cả học viện biết!
“Em vẫn chưa đồng ý với anh mà!” Doãn Dung bĩu môi, gấp đến mức không biết phải làm như thế nào mới được: "Hơn nữa, nếu nhà trường biết anh yêu đương với sinh viên, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, không tốt đâu."
Tiêu Khải thấy dáng vẻ lo lắng cho mình của cô, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên: “Không sao, học kỳ sau anh không còn dạy ở đây nữa, vì vậy cũng không ảnh hưởng đến anh đâu."
"Hả?" Doãn Dung nghe Tiêu Khải nói vậy liền sửng sốt, đừng nói là anh thật sự vì mình mà từ bỏ công việc này nha.
"Anh vốn định nghỉ việc rồi, anh và bạn có mở một công ty, sáng nay cũng là đi xử lý chuyện ở công ty đó. Công việc ở trường không quá quan trọng đối với anh.”
Tiêu Khải thấy sắc mặt Doãn Dung tốt hơn một chút thì nhéo mặt cô một cái: “Bên trường học anh sẽ gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn của em, làm cho em giấy chứng minh em đi học ngoại trú. Em lên thu xếp những thứ cần dùng đi, anh sẽ đợi em ở đây."
“Bọn họ không cho em đi lên." Doãn Dung nhìn thoáng qua hai người bạn cùng phòng phía sau, nhỏ tiếng nói.
"Có mang giấy tờ tùy thân và điện thoại di động theo không?" Tiêu Khải hỏi.
Doãn Dung gật đầu.
"Vậy là đủ rồi." Tiêu Khải không để ý phía sau có ánh mắt khác thường, thản nhiên nắm tay Doãn Dung, dịu dàng nói: "Dung Dung ngoan, anh đưa em về nhà."
Tiêu Khải không quên lời hôm qua nói, dẫn Doãn Dung đến trung tâm thương mại trước, mua cho cô vài bộ quần áo mới.
Tầng một trung tâm thương mại đều là hàng hiệu xa xỉ, hai người đi vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng nhìn cô gái mặc một bộ váy rẻ tiền dáng vẻ sinh viên, lại nhìn người đàn ông trung niên mặc đồ hàng hiệu ở bên cạnh, lập tức hiểu rõ, sử dụng bản lĩnh sở trường để giới thiệu những mẫu mới nhất cho Doãn Dung.
Doãn Dung nhìn thoáng qua giá liền sợ tới mức lắc đầu, bình thường cô đều mua quần áo trên mạng, một bộ mấy chục tệ, mặc dù cô biết hàng hiệu đều rất đắt, nhưng ở đây một chiếc áo ngắn tay mùa hè cũng phải mấy ngàn đồng, thật sự vượt ra khỏi nhận thức của cô.
Tiêu Khải cảm nhận được Doãn Dung khẽ véo lòng bàn tay mình.
"Chúng ta đừng xem ở đây nữa, quá đắt rồi." Doãn Dung sợ nhân viên cửa hàng phát hiện nên nhỏ tiếng nói.
Tiêu Khải không để ý tới Doãn Dung, dựa theo dáng người của cô chọn mấy bộ quần áo đặt vào tay cô: “Em đi thử xem.”
Cô thật sự cần mấy bộ quần áo ra dáng, mặc dù cô mặc cái gì cũng đẹp, nhưng mà người đẹp vì lụa, Tiêu Khải định ném mấy bộ quần áo lúc trước của Doãn Dung đi, những bộ quần áo rách nát rộng rãi kia sẽ chôn vùi dáng người đẹp như vậy!
Doãn Dung thấy ánh mắt tha thiết của nhân viên cửa hàng cũng đành phải vào phòng thử quần áo, cô định một lát nữa sẽ nói không vừa người không thoải mái. Một bộ quần áo ở đây chính là học phí một năm của cô, cô không muốn Tiêu Khải bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa đồ mà Tiêu Khải chọn cho cô đều lộ vóc người. Ngực cô không nhỏ, ngày thường cô không thích người khác luôn nhìn chằm chằm ngực mình nên quần áo đều rộng thùng thình, đột nhiên thay đổi phong cách khiến cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô thử vài bộ, khi thử đến bộ cuối cùng, đi ra khỏi phòng thử đồ liền thấy Tiêu Khải đứng ở trước quầy quẹt thẻ.
Tiêu Khải nhìn thấy Doãn Dung đi ra thì bèn chỉ vào bộ váy ngắn màu hồng trên người Doãn Dung nói với nhân viên cửa hàng: “Làm phiền các cô cắt mác của bộ kia giúp tôi, chúng tôi mặc ngay."
“Vâng ạ." Nhân viên cửa hàng không nghĩ tới sáng sớm đã có một đơn hàng lớn như vậy, nụ cười trên mặt rất tươi, một nhân viên khác vội vàng đi giúp Doãn Dung chỉnh sang lại quần áo, vừa sửa lại vừa khen: "Cô gái nhỏ, bạn trai cô đối xử với cô thật tốt.”
Doãn Dung nghe nhân viên cửa hàng nói vậy, đỏ mặt cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiêu Khải nhìn dáng vẻ thẹn thùng cười của Doãn Dung, bước tới cầm túi quần áo rồi kéo tay Doãn Dung đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ lót, đôi mắt của Tiêu Khải đột nhiên tỏa sáng, cúi đầu nhìn thoáng qua Doãn Dung đang ngẩn người, lấy thẻ tín dụng từ ví tiền ra đặt vào trong tay Doãn Dung: “Dung Dung, cái này em tự chọn, xem như là chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh."
"Hả?" Doãn Dung nghe vậy ngẩng đầu, nhìn lại theo ánh mắt của Tiêu Khải, mới phát hiện hai người đang đứng ở cửa một cửa hàng đồ lót!
Cô đỏ mặt, mắng một tiếng lưu manh, sau đó bị Tiêu Khải nhẹ nhàng đẩy vào cửa hàng.
Doãn Dung ở bên trong chọn mấy món đồ cotton thuần khiết, áo ngực bảo thủ và qυầи ɭóŧ. Cô không nghĩ nhiều vì cô luôn mặc những phong cách này.
Nhân viên cửa hàng thấy mấy món đồ này trong tay Doãn Dung thì lại nhìn về phía Tiêu Khải đang chờ ở ngoài cửa, nhiệt tình cầm lấy hai món đồ lót gợi cảm, giới thiệu: "Em gái, em xem thử mấy món đồ này đi, đều là mẫu mới nhất, chắc chắn bạn trai em sẽ thích.”
Doãn Dung nhìn thoáng qua nội y trong tay nhân viên cửa hàng, áo ngực ren màu đen, quần lọt khe, váy ngủ màu trắng trong suốt, vớ lưới, so ra thì quần áo của Trần Đình Đình còn quá bảo thủ. Doãn Dung chưa từng mặc đồ lót lộ như vậy, mặt lập tức xấu hổ đến đỏ bừng.
Tiêu Khải thật sự sẽ thích sao? Doãn Dung nhìn thoáng qua Tiêu Khải ở ngoài cửa, anh đưa lưng về phía mình, bóng lưng nhìn qua rắn chắc cao lớn. Doãn Dung suy nghĩ, vừa rồi Tiêu Khải mua quần áo chắc cũng đã tốn mấy chục ngàn, chưa từng có người tiêu nhiều tiền như vậy cho cô nên cô cũng không biết phải làm sao.
Cô không mua nổi quà có giá trị tương đương cho Tiêu Khải, thứ mà cô có thể báo đáp chắc cũng chỉ có cơ thể của mình.
Doãn Dung đặt đồ lót vừa mới chọn xong sang một bên, nhận lấy đồ lót tình thú trong tay nhân viên cửa hàng, nhỏ tiếng nói: "Ừ, vậy giúp tôi gói hết những bộ đồ này đi.”