Chương 22: Sân trường không người sống sót 8

Chương 22: Sân trường không người sống sót 8

Ngày 5 tháng 7.

Ta không thể ra khỏi trường học, cửa mở rộng, ta nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc tất cả đều chạy ra ngoài, tất cả bọn họ đều có thể đi ra ngoài, chỉ có ta, giống như gặp được quỷ đánh tường vậy, vẫn luôn không thể ra ngoài được, Amy còn cười với ta, nó vẫn luôn đáng yêu nhưng bây giờ lại làm cho ta liên tiếp lùi về sau.

Ta muốn đi ra ngoài, ta muốn về nhà, Amy buông tha cho ta đi, van cầu mày thả ta đi.

Đoạn cuối cùng bị vũ khí sắc bén xé bỏ, mang theo sự tức giận tột độ.

Chỗ trống có một dấu chân mèo siêu vẹo.

Ngày 7 tháng 7.

Quá tốt rồi, ta tìm được biện pháp để gϊếŧ chết nó rồi, ta có thể trở về nhà, cha mẹ ta nhất định rất vui vẻ khi nhìn thấy ta về nhà.

Chân x

Chân x

Bụng x

......

Toàn bộ nội dung phía sau đều là người ghi nhật ký ghi lại các bộ phận thân thể của Amy, nhưng không ngoài một việc, toàn bộ đều là gạch dấu X, giống như đang dùng ám hiệu để ghi lại.

Amy biết chữ?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Vi Cửu.

Sau đó cũng cảm thấy không phải không có khả năng.

Cầm cuốn sổ nhật ký vừa đi vừa lật xem ba bốn lần, Lâm Vi Cửu đoán được một ít nội dung.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Lâm Vi Cửu là đúng, boss mèo yêu khổng lồ bị một tay cô gϊếŧ chết!

"Anh Cửu, anh Cửu." Cố Trạch Minh ở bên tai Lâm Vi Cửu hô to.

Lâm Vi Cửu xoa xoa lỗ tai, "Sao thế?"

"Anh Cửu đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại nhập thần như thế?" Lâm Phi cười nói giỡn, sâu trong đôi mắt của anh ta là sự quan tâm dành Lâm Vi Cửu.

"Không nghĩ cái gì, kêu tôi là có chuyện gì sao?"

"Chúng ta có thể rời khỏi phó bản, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành!" Cố Trạch Minh kích động nói.

Lâm Vi Cửu sững sờ: "Nhiệm vụ đã hoàn thành?" Nói xong, cô mở ra trang cá nhân của mình, nút rời khỏi đúng là sáng lên, "Mọi người biết nhiệm vụ của mình là hoàn thành như thế nào sao?"

Bốn người cùng nhau lắc đầu.

"Sau khi anh Cửu gϊếŧ chết boss mèo yêu chúng ta mới phát hiện nút rời khỏi sáng lên, trước đó không có xem trang cá nhân."

Lâm Vi Cửu như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Lấy lại tinh thần, thấy bọn họ vẫn còn ở đó, liền nói: "Tại chỗ giải tán, tôi đi khắp nơi nhìn xem một chút, mấy người muốn rời đi liền rời đi, không cần đi theo tôi." Nói xong liền nhấc chân rời đi.

"Chờ một chút. Anh Cửu, chúng ta thêm cái bạn tốt được không? Trong hiện thực cũng có thể liên hệ."

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta thêm cái bạn tốt đi?" Cố Trạch Minh cùng Nghiêm Nhạc cũng lại gần.

Lâm Vi Cửu nhướng mày nhìn vẻ mặt chờ mong của bọn họ, dứt khoát từ chối: "Không cần, chúng ta có duyên sẽ gặp lại." Thế giới lớn như vậy, phó bản nhiều như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không gặp nhau lần nữa, thêm bạn tốt có lợi ích gì?

Không chờ bọn họ nói thêm gì, Lâm Vi Cửu xoay người đi xa.

Mục đích hiện tại của cô không phải là đi tìm mấy con mèo yêu còn lại, mà là quét bản đồ.

Cô cảm thấy rất hứng thú với cốt truyện trong bản đồ này.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm yêu thích tiểu thuyết của cô, cảnh tượng bên ngoài trường học này đại khái cũng là phó bản, có lẽ bây giờ cô có thể tìm hiểu một chút.

Đáng tiếc sự thật chứng minh, đồ vật trong tiểu thuyết, đa số đều là sai lầm.

Ngoại trừ cuốn sổ nhật ký được phát hiện trong văn phòng, không còn vật hữu dụng nào khác.

Cho nên đây chỉ đơn thuần là phó bản đánh quái?

【Quy tắc phó bản】

1. Tiêu diệt xong tất cả quái vật.

2. Tuân thủ các quy tắc.

3. Xin đừng tin tưởng quy tắc.

Quy tắc đầu tiên rất dễ hiểu, nhưng quy tắc thứ hai và thứ ba tràn ngập mâu thuẫn lại là ý gì?

Quy tắc của trường học này là cái gì?

Lâm Vi Cửu lâm vào trầm tư.

Tiếng sột soạt vang lên ở một góc phòng học nào đó.

Lâm Vi Cửu chuẩn xác tìm được vị trí nhìn sang đó, nơi đó chỉ có bàn ghế, liền một chỗ để trốn cũng không có.

Không tìm thấy chỗ để trốn, nhưng có thể giống như một con tắc kè hoa dùng thay đổi màu da của mình để hòa nhập làm một thể với bối cảnh xung quanh.

Lâm Vi Cửu thả nhẹ bước chân, nín thở, tay mắt lanh lẹ cầm lên con mèo đang cuộn tròn trên ghế.

"Mèo con, kỹ thuật ẩn thân còn phải cải thiện nha."

Mèo con, so sánh với mèo yêu trong trường học thì quả thực rất nhỏ, cùng so sánh với mèo con bình thường trong hiện thực, kích thước của nó cũng rất bình thường.

Nhưng mà nó ở đây, rõ ràng chính là không bình thường.

Da lông sờ vào rất mềm mại, để cho người ta yêu thích không buông tay.

Nếu như boss mèo yêu không phải là boss mèo yêu thì tốt biết bao nhiêu? Cô vừa vặn có thể nhặt về làm thú cưỡi. Bất quá, con mèo hiện tại này cũng không tệ lắm, nuôi lớn cũng có thể làm thú cưỡi.

Lâm Vi Cửu vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng cào lông mèo.

Đừng nhìn cô hiện tại thả lỏng vuốt mèo chơi, nhưng hai tay cô đều đặt ở tử huyện của con mèo này, chỉ cần nó dám hành động thiếu suy nghĩ, cái thứ nhất chết chính là nó.

Lâm Vi Cửu: Ta thật sự thích mèo, ta chính là một người yêu mèo!

Mèo con: Run lẩy bẩy, không cảm động.jpg

"Mèo con, đi theo ta đi, chỉ cần mày ngoan ngoãn, ăn ngon uống say không thành vấn đề."

"Cái gì? Mày nói được? Tốt, vậy đi thôi."

Mèo con: ......

Lâm Vi Cửu ôm mèo con đi dạo trong tòa nhà dạy học, đi vào hết lớp học này đến lớp học khác.

Không tìm được tin tức hữu dụng nào cả, ngược lại cô ở mấy nơi kỳ kỳ quái quái phát hiện rương bảo vật rơi rải rác.

Ví như phía sau điều hoà không khí, trên đầu quạt trần, bên trong bảng trắng, trong hộc bàn,... nơi dễ thấy và khó thấy đều có.

Lâm Vi Cửu ngay từ đầu còn hoài nghi đây là có người đang gài bẫy cô, sau đó nghĩ đến nội dung trong cuốn sổ nhật ký, lại thêm 99% xác suất cô là người chơi duy nhất còn lại.

Chỉ có thể mỹ tư tư thu hoạch niềm vui bất ngờ.

A a, ta cũng không tình nguyện nha.

Lúc này Lâm Vi Cửu đặc biệt tiếc nuối Ôn Tắc Niên không có cùng cô tiến vào phó bản, diễn kịch đều không có ai phối hợp.

Ưu thương.

Nhớ thương Ôn Tắc Niên xong, Lâm Vi Cửu lại đi khắp nơi trong trường học để tìm kiếm mấy con mèo yêu còn lại, chém gϊếŧ từng con một.

Càng làm cho Lâm Vi Cửu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, con mèo trong ngực cô thế nhưng không phải con mèo yêu cuối cùng trong nhiệm vụ thống kê.

Nghiêm Nhạc ở trong tòa nhà dạy học gặp được Lâm Vi Cửu, muốn đi lên phía trước chào hỏi, nhưng tốc độ của anh ta không nhanh bằng cô nên vẫn luôn đi theo phía sau Lâm Vi Cửu.

Nhìn thấy con mèo yêu thứ nhất, Nghiêm Nhạc: Anh Cửu chờ tôi một chút, tôi đến ngay.

Lâm Vi Cửu một tay ôm mèo con, một tay cầm loan đao.

Giơ tay chém xuống, máu tươi phun ra xa tám mét.

Một tiếng hét thảm vừa ra khỏi miệng, mèo yêu đã chết.

Nghiêm Nhạc nhìn ngây người.

Lâm Vi Cửu ngược lại như là có điều suy nghĩ nhìn xem loan đao của mình.

Con mèo yêu kia là mèo yêu bình thường, dù vậy, cô cũng sẽ không một kích liền chém gϊếŧ mèo yêu, đừng nói Nghiêm Nhạc, ngay cả Lâm Vi Cửu chính mình cũng sợ ngây người.

Một lần nữa xem xét thuộc tính của loan đao.

Nguyệt nha loan đao (Trang bị): Công kích +150, bạo kích +30%, hút máu +15%.

Lâm Vi Cửu đem loan đao đổi thành hình thái thẻ bài.

Chẳng biết từ khi nào, nó từ màu lam thăng cấp thành thẻ bài màu đỏ.

Cô đứng tại chỗ nghiên cứu nửa ngày, cũng không nghiên cứu được cái gì. Cô cũng không phải là người có thể nghiên cứu đồ vật này, dứt khoát không nghĩ nữa, chờ trở về cho Ôn Tắc Niên nghiên cứu.

Tiếp theo, tìm thấy con mèo yêu thứ hai, không đợi Nghiêm Nhạc xông lên, Lâm Vi Cửu lại một đao chém chết.

Con thứ ba con thứ tư, Lâm Vi Cửu cũng là như thế.

Sau đó mèo yêu giống như càng thêm thông minh, gặp được Lâm Vi Cửu bọn chúng sẽ tránh né trước sau đó lại công kích!

Mèo yêu: Không nghĩ tới đi, ta đã đoán trước công kích của cô.

Lại sau đó, Lâm Vi Cửu lần nữa một đao chém chết.

Lâm Vi Cửu: Không nghĩ tới đi, ta đã đoán trước ngươi hành động của mày.

Hai bên chiến đấu giống như là đang đấu chiến thuật.

Ở trong mắt Nghiêm Nhạc chính là một trận đao quang kiếm loạn.

Cuối cùng xem đến Nghiêm Nhạc đều chết lặng.

Anh ta tiến lên tích cực chiến đấu, muốn cho Lâm Vi Cửu một cái ấn tượng tốt, lập tức nằm yên!

Lâm Vi Cửu gϊếŧ xong con mèo yêu đầu tiên liền phát hiện Nghiêm Nhạc đi theo phía sau cô, sau khi thấy anh ta không có ý đồ đoạt quái, liền không để ý tới.

Cách bọn họ không xa tổ ba người Cố Trạch Minh nhìn thấy con số của nhiệm vụ cuối cùng trên bảng nhiệm vụ đang liên tục thay đổi, trực tiếp kinh ngạc đến ngây người.

"Có hay không rời khỏi phó bản?"

"Có."

Một giây sau, Lâm Vi Cửu xuất hiện ở một cái không gian màu trắng, phía trước có một cái ký hiệu hình dạng kì lạ, hơi giống logo?

Không lẽ bây giờ bọn họ đang ở trong một trò chơi 3D nào đó?

Lâm Vi Cửu tự giễu.

Nếu đó thật sự là một trò chơi thì tốt rồi, thế giới vẫn hòa bình như cũ.

"Phó bản đã kết toán xong, nhấn mở bảng nhiệm vụ để có thể xem xét."

"Chúc mừng người chơi Lâm Vi Cửu đã hoàn thành phó bản 《 Sân trường không người sống sót》, tổng hợp đánh giá: Hoàn mỹ. Chi tiết cụ thể có thể tự mình xem xét trên bảng nhiệm vụ. [Rương bảo vật màu vàng] Nhận."

Lâm Vi Cửu nhấn vào để nhận nó.

Một ánh sáng vàng lóe lên trong vài giây, mấy tấm thẻ bài xuất hiện mặt trước Lâm Vi Cửu.

Sổ nhật ký cũ nát (Đạo cụ): Viết tên của bất kỳ quái vật nào để kiểm tra ba nhược điểm của nó, giá trị bền bỉ 3/3.

Thẻ bài chữa trị (Cao cấp): Có thể chữa trị bất kì thẻ bài nào đã sử dụng hết giá trị bền bỉ, chữa trị một tấm thẻ bài đã hết lần sử dụng, giá trị pháp lực -10.

Sô cô la đen (Đạo cụ): HP +20, giá trị bền bỉ 1/1.

Vòng cổ vuốt mèo (Trang bị): Sinh mệnh +50, giá trị pháp lực +50, giá trị bền bỉ 5/5.

Xem xong số liệu phía trên thẻ bài, Lâm Vi Cửu cảm thán: Thật không hổ là rương bảo vật màu vàng.

Bỗng nhiên, cô nhớ tới sau khi mình gϊếŧ chết boss mèo yêu cũng tuôn ra một cái rương bảo vật màu vàng, lúc đó không có thời gian để cô nhìn kỹ, bây giờ nhìn cũng không muộn.

Nghĩ đến đây, cô liền từ trong khe thẻ bài lấy ra mấy tấm thẻ bài kia.

Chín cái mạng (Đạo cụ): Sau khi chết trong vòng 5 giây sử dụng thẻ bài này có thể tại chỗ đầy máu hồi sinh, giá trị pháp lực mất hết, giá trị bền bỉ 1/9.

Nhìn thấy tấm thẻ bài này, ánh mắt Lâm Vi Cửu lập tức sáng lên, lại thêm thẻ bài chữa trị kỹ năng nữa, cô quả thực nhiều vô số mạng sống a!

Trong lòng Lâm Vi Cửu suy tính gì đó, thậm chí ngay cả vấn đề số lượng giá trị bền bỉ sau tấm thẻ bài này không đủ cũng không thèm để ý.

Giá trị bền bỉ của thẻ bài đạo cụ là dùng một lần trừ một lần, giá trị bền bỉ của trang bị thì là sau một trận chiến đấu kết thúc, trừ một lần giá trị bền bỉ, nếu như kẻ địch trực tiếp phá hư trang bị, vậy giá trị bền bỉ sẽ không còn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tốc độ thay đổi vũ khí của Lâm Vi Cửu nhanh như vậy.

Giống như cung tên và phi tiêu cá mà cô thích dùng, một mũi tên một phi tiêu bắn ra, sau khi dừng lại sẽ ngay tại chỗ hư hỏng, tự nhiên sẽ biến thành vô dụng.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm Vi Cửu tiến vào phó bản lần này mà toàn bộ hành trình đều không có dùng cung tên hoặc ná cao su phi tiêu cá để gϊếŧ mèo yêu, hàng dự trữ của cô đã sắp hết, vốn dĩ đó là những món đồ chơi giải trí khi rảnh rỗi nên cô không nhiều lắm.

Phần thưởng còn lại đều là vật liệu trên người mèo yêu, đối với Lâm Vi Cửu không có tác dụng gì, cô cũng không biết dùng bọn chúng để chế tác trang bị gì. Cô chỉ nhìn lướt qua liền không để ý nữa, thuộc tính của những thẻ bài đạo cụ khôi phục còn lại không tốt bằng thuộc tính đạo cụ mà Lâm Vi Cửu tự mình hợp thành, cô cũng không quá để ý, tùy tiện bỏ vào trong túi quần áo.

Cô cẩn thận đem vòng cổ trái tim tháo xuống, đeo lên vòng cổ vuốt mèo, sau đó đem thẻ bài chữa trị kỹ năng khóa lại, cuối cùng đem thẻ bài đạo cụ chín cái mạng cẩn thận bỏ vào khe thẻ bài.

Không được, không thể đặt ở khe thẻ bài, lỡ như sau này gặp được khe thẻ bài bị khóa sẽ không tốt.

Nghĩ nghĩ, Lâm Vi Cửu đem thẻ bài đặt ở bên trong tường kép áo khoác của mình.

Nếu như có người kiểm tra toàn thân của cô, sẽ phát hiện toàn thân của cô từ trên xuống dưới tất cả đều là thẻ bài màu sắc khác nhau.

Đương nhiên phần lớn đều là trắng, lục, lam ba loại thẻ bài.

Cô đã có đạo cụ chín cái mạng, cũng có thẻ bài chữa trị kỹ năng, trang bị này cô dự định sau khi ra ngoài sẽ đưa cho Ôn Tắc Niên.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị nhấn chọn rời đi không gian.

"Meo" Tiếng mèo kêu mềm mại bỗng nhiên vang lên.

Lâm Vi Cửu cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy một cái đầu đầy lông mượt mà từ bên trong túi áo của cô nhô ra, trên trán có một nhúm lông màu trắng rất là dễ thấy, đây là điểm màu trắng duy nhất trên người nó.

"Thật sự có thể mang ra ngoài."

Đồng thời cô cảm nhận được giữa mình cùng con mèo này có một loại liên hệ kỳ diệu.

Cô biết tất cả những gì nó đang nghĩ.

"Tiểu Bạch?"

"Meo."

Nhẹ nhàng gãi đầu nó một chút, Lâm Vi Cửu tâm tình rất là vui vẻ.

Quét xong bản đồ trường học, cô nhấn nút rời khỏi phó bản, một cái pop-up đột nhiên xuất hiện: "Phát hiện người chơi mang theo một con [Mèo Ba Tư], có ràng buộc hay không? Có / Không"

Tiểu Bạch giống như phát hiện mình có thể rời đi nơi này, nó ngẩng đầu nhìn Lâm Vi Cửu, hai con ngươi trong trẻo làm cô mềm lòng, cô suy nghĩ vài giây, lựa chọn Có.

Mở ra trang cá nhân, phía trên màn hình ảo thêm một cái icon mới, Sủng vật.

Nhấn vào, bên trong chỉ có Tiểu Bạch một cái lựa chọn, phía trên biểu hiện thuộc tính của nó.

【 Biệt danh 】 Tiểu Bạch

【 Cấp 】0

【Hài lòng】80/100

【 HP 】50/50

【 Giá trị công kích 】50/50

【 Giá trị phòng ngự】50/50

Rời đi không gian màu trắng, trước mắt Lâm Vi Cửu là một màu đen kịt, tìm ra thẻ bài đèn pin, đổi thành hình thái vật thật, mở ra đèn pin, cô trực tiếp bị chấn động.

Trên nóc nhà kho có mấy cái lỗ lớn nhỏ, trên mặt đất cũng có mấy cái vũng nước động, cái bàn vừa lúc ở dưới cái lỗ lớn nhất trên nóc nhà, mặt bàn cũng loang lỗ nước đọng, nhìn như sắp chảy ra khắp nơi. Trong không khí tràn ngập mùi chua.

Ôn Tắc Niên vốn nên ngủ ở ghế sô pha chờ cô trở lại không thấy đâu, cửa kho hàng cũng mở rộng.

"Sau khi ta rời đi kho hàng xảy ra chuyện gì sao? Bị đánh cướp?" Lâm Vi Cửu tự lẩm bẩm.

Đột nhiên, tiếng cửa bị đẩy vang lên, Lâm Vi Cửu đóng lại đèn pin, dựa vào ký ức tránh đi hố nước, bước nhẹ đi tới gần cửa đứng trong bóng tối, nắm chặt loan đao.

Một người cầm đèn pin tiến vào, trong bóng tối không thấy rõ mặt mũi của người kia.

Lâm Vi Cửu dậm chân tiến lên, cầm loan đao đâm về phía bóng đen.

"Là anh." Bóng đen lùi sang một bên, nói.

Lâm Vi Cửu nghe tiếng, vội vàng ngừng lại động tác công kích.

"Anh làm gì lén lén lút lút thế?" Lâm Vi Cửu tức giận nói.

Ôn Tắc Niên vừa dò xét Lâm Vi Cửu vừa nói: "Lúc ra ngoài anh không có khóa cửa, sợ có người đi vào trước khi anh quay lại.” Sau khi cẩn thận xem xét không phát hiện vết thương trên người cô anh hơi yên tâm.

"Sau khi em tiến vào phó bản, nơi này xảy ra chuyện gì? Sao giống như bị người ta đánh cướp thế?”

"Lúc 7 giờ trời bắt đầu mưa axit, mưa suốt ba giờ, vừa ngừng không bao lâu, anh ra ngoài chính là vì đi xem xét tình huống của nhà kho khác."

Lâm Vi Cửu hỏi: "Tình huống thế nào?" Lúc đầu bọn họ dự định ở nhà kho qua đêm, sáng sớm ngày mai lại xuất phát.

"Tình huống cùng nhà kho này không sai biệt lắm. Mặc kệ có được hay không, nơi này cũng không thể ở lại, chúng ta đi nhanh lên."

Không đợi Lâm Vi Cửu hỏi, anh liền giải thích: "Động tĩnh trong thành rất lớn, hỗn loạn ồn ào, anh nhìn thấy có rất nhiều xe chạy qua. Mơ hồ có thể nhìn thấy quái vật đi lại trong thành." Vị trí hiện tại của bọn họ là vùng ngoại thành, gần trong thành phố, nơi này ngoại trừ nhà kho cũng không có nhà cao tầng, có thể dễ dàng nhìn thấy những con quái vật khổng lồ kia.

Lâm Vi Anh Cửu nhíu mày, lẳng lặng suy nghĩ.

Ôn Tắc Niên vẫn còn tiếp tục: "Cây cối gần đây cũng trở nên thô cứng hơn, kích thước lớn nhỏ cùng cây cối bên trong rừng rậm nguyên thủy mà lúc trước chúng ta đi qua không sai biệt lắm.

"Thực vật cũng biến dị? Vậy thôn Vân Trúc......"

"Về trước đi xem tình hình thế nào, chắc là sẽ không quá nghiêm trọng, đồ đạc của chúng ta để ở vị trí rất là ẩn nấp, không phải người của chúng ta dẫn đường, trên cơ bản sẽ tìm không thấy vị trí cụ thể. Hiện tại trong thôn không có người ở, biến dị thực vật chắc là sẽ không tùy ý phá hư."

"Hi vọng đi."

Đồ vật trong kho hàng đều không dùng được nữa, hai người liền trực tiếp từ bỏ, ra ngoài khóa cửa kho hàng lại, lấy ra một chiếc xe tương đối điệu thấp ngồi lên.

"Đi đường cao tốc?"

"Ừ."

Thực vật cùng động vật cùng nhau biến thành quái vật, lúc này, so với đường quốc lộ có tốc độ thấp, hai bên đường còn trồng đầy thực vật, chỉ có đường cao tốc vắng người qua lại, cũng không dễ dàng kẹt xe mới an toàn nhất.

Lái xe lên đường, Lâm Vi Cửu đem tình trạng của thực vật nhìn ở trong mắt.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Phần lớn cây cối đều khô héo, những cây còn lại không có biến dị thành chân chính quái vật, chỉ là thô to hơn mà thôi, còn trong tầm kiểm soát.

Tâm trạng cô dần bình tĩnh trở lại, ký ức bị Lâm Vi Cửu ném đến sau đầu khôi phục lại, "Đã bao lâu rồi?"

Đèn trong xe không tính quá sáng, nhưng cũng đủ Ôn Tắc Niên quan sát tình trạng trên người Lâm Vi Cửu, thấy cô ăn mặc hoàn chỉnh, cũng không ngửi được mùi máu, lần nữa xác định cô không có bị thương, nỗi thấp thõm trong lòng rốt cuộc yên ôn xuống dưới: "Sáu giờ."

Lâm Vi Cửu thở phào một hơi, xé mở gói bánh mì để bên cạnh, "Cùng dự tính của em không sai biệt lắm."

Ôn Tắc Niên mở nắp bình nước suối đặt ở tay trái của cô, nghe cô nói tiếp.

"Khi ở trong không gian màu trắng, tốc độ thời gian ở hiện thực dừng lại." Nói xong, cô giải thích, "Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, em cố ý ở lại sáu tiếng mới nhấn nút rời khỏi trò chơi, sau đó lại cố ý ở trong không gian màu trắng dừng lại ước chừng mười phút mới ra ngoài."

"Không gian màu trắng?"

Lâm Vi Cửu sửng sốt: "Anh chưa từng đi qua không gian màu trắng?"

Ôn Tắc Niên kịp thời phản ứng hiểu rõ ý cô muốn nói là chỉ cái gì, "Đi qua, nhận xong phần thưởng liền ra ngoài."

Lâm Vi Cửu gật gật đầu, cô một lần nữa nhìn ra bên ngoài, mặt đất nhìn giống như là không có dấu hiệu bị mưa to xối qua chút nào, tự nói: "Xem ra mưa axit cũng chịu không được nhiệt độ cao như thế."

Một đường thuận lợi đi vào đường cao tốc, trạm thu phí không có bất kỳ người nào, cũng không có xà ngang cản trở.

Chạy trên đường cao tốc không đến hai mươi phút, bọn họ kẹt xe......

"Anh đi xuống xem một chút?"

"Đi thôi, em ở chỗ này chờ anh."

Sau khi anh xuống xe, Lâm Vi Cửu mở ra diễn đàn, phía trên vẫn náo nhiệt như trước đây, phần lớn người phát bài viết ở trang đầu đều là ID lạ lẫm.

Tạm thời cô đối với việc giao dịch đạo cụ không có hứng thú, nhấn vào khu thảo luận, vừa xem tin tức vừa chờ Ôn Tắc Niên trở về.

Không đến một lát, Ôn Tắc Niên cả người đổ mồ hôi vội vàng trở về, ngồi lên xe, đóng cửa lại, nói thẳng: "Có một đám người chặn ở phía trước không cho qua, nhất định phải cầm vật tư cùng bọn họ đổi, mới cho đi qua. Hiện tại những chủ xe phía trước đang cùng bọn người chặn đường tranh chấp, ta đoán một lát nữa hai bên sẽ đánh nhau."

Lâm Vi Cửu dứt khoát nói: "Vậy chúng ta ngủ trước một lát xem như nghỉ ngơi đi."

Ôn Tắc Niên cong cong môi: "Anh cũng nghĩ như thế."

Hai người mới vừa ngủ không bao lâu, tiếng ồn ào huyên náo đem bọn họ từ trong mộng đẹp đánh thức.

Ngay khi nghe được tiếng động, bọn họ liền mở mắt, ngồi dậy ngay lập tức, vừa sửa sang lại quần áo vừa nhìn ra ngoài xem tình huống thế nào.

Khói đen dày đặc cuồn cuộn từ phía trước toát ra, bên ngoài xe người đến người đi.

Ôn Tắc Niên: "Anh đi xuống xem tình huống thế nào."

Lâm Vi Cửu kiểm tra xong mọi thứ trên người, sau khi phát hiện không có rơi đồ vật liền nói: "Em và anh cùng đi, đồ vật cất hết rồi."

"Được."

-

Thụ quái giống như là bị sét đánh đang giương nanh múa vuốt vung vẩy nhánh cây của mình, cành cây lay động giống như dây leo mềm mại, nơi chặn thu phí trên đường chẳng biết từ khi nào bị phá hủy trở thành phế tích.

Lúc trước khi ở trên xe nhìn thấy khói đặc chính là bốc lên từ trên người của hai nhóm người tranh chấp qua đường phí.

Chướng ngại vật ở giữa hai con đường bị Thụ quái phá hư, đủ để một chiếc xe chạy qua. Nhưng lúc này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, người lúc trước hành động thiếu suy nghĩ cũng đã đi gặp Diêm Vương.

Những người xung quanh cũng giống như hai người Lâm Vi Cửu cùng đi tới xem náo nhiệt, sau khi nhìn thấy Thụ quái đa số đều bắt đầu chạy về phía sau. Cũng có một số người kích động, muốn cùng những người khác hợp tác gϊếŧ Thụ quái này.

Thiệu Doãn Phàm chính là một trong những người có ý tưởng này.

Kỹ năng của anh ta có giá trị công kích xem như tương đối cao, còn tiến vào phó bản thu hoạch được một cái vũ khí màu lam cùng anh ta mười phần xứng đôi, xếp hạng của anh ta cũng nằm phía trước trên bảng xếp hạng. Cho tới bây giờ anh ta còn chưa có thất bại qua, nhìn thấy Thụ quái này anh ta lập tức tâm động.

Không nói đến cái khác, anh ta quan sát từ đầu tới đuôi, với sát thương mà Thụ quái biểu hiện ra ngoài, cấp bậc tuyệt đối không thấp hơn cấp C, chỉ cần cầm lấy giọt máu cuối cùng của nó, hắc hắc.

Thiệu Doãn Phàm trốn trong bóng tối tự mình tưởng tượng mộng đẹp, xem mình như là con của ông trời, cho đến khi xung quanh có nhiều người đứng xem, anh ta lẫn vào trong đám người.

Lại chờ một lúc, thấy người đến không sai biệt lắm, trong đám người có người hô to: "Những người đứng ở chỗ này, chắc hẳn đều là người chơi, Thụ quái này cấp bậc không thấp hơn cấp C, không bằng mọi người chúng ta cùng nhau hợp tác đem nó gϊếŧ?"

Bên trong ánh mắt những người ở đây không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào.

Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên trao đổi một ánh mắt.

Có người cười nhạo: : "Anh nói hợp tác thì là hợp tác? Nếu gϊếŧ nó, chiến lợi phẩm tính sao?"

"Đương nhiên là ai cướp được tính ai, đều bằng bản lĩnh thôi."

"Đúng rồi, Thụ quái này cũng không giống như là quái vật cấp C, tối thiểu cũng là cấp B đi."

Hiện tại, cấp bậc của boss lưu hành trong phó bản chính là quái vật cấp B, lời này vừa được nói ra, những người không nghĩ hợp tác nhất thời có tâm lùi bước, nhưng nghĩ tới boss tuôn ra đều là đồ tốt, lại không cam lòng rời khỏi như vậy.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người giằng co không xong.

Đám người này đều đem Thụ quái xem thành tiểu quái trong game online, không nhìn thấy sự tồn tại của nó, ở trước mặt nó thảo luận như thế nào gϊếŧ nó, lấy nó tuôn ra đồ vật.

Thụ quái có thể nghe hiểu hay không, Lâm Vi Cửu không biết, nhưng là cô biết nếu mình còn không đi thì lúc sau sẽ đi không được. Cho Ôn Tắc Niên một ánh mắt, chậm rãi lùi lại về sau.

Người bên cạnh đắm chìm trong việc cãi nhau, không ai để ý tới hai người muốn rời khỏi.

Bọn họ đem xe cộ làm thành tấm chắn để lùi về phía sau.

Bọn họ vừa chạy đi, một trận công kích dữ dội rơi xuống vị trí bọn họ vừa đứng.

"Thụ quái này chắc là không phải cây liễu đi." Lâm Vi Cửu quay đầu nhìn xem dấu vết trên mặt đất, bất lực phun tào.

Đám người đang thảo luận sôi nổi kia trực tiếp chết một nửa, còn lại đang hốt hoảng bỏ chạy.

"Anh có cảm thấy "tay" của Thụ quái đang di chuyển nhanh hơn không?” Lâm Vi Cửu dựa vào một chiếc xe, nhỏ giọng nói.

"Có." Ôn Tắc Niên lấy ra một cuốn sổ cùng cây bút, vừa ghi chép vừa nói, "Khi chúng ta cách xa Thụ quái, tốc độ ‘tay’ của nó rất nhanh, sát thương thấp. Khi chúng ta ở gần nó thì ngược lại."

Ngòi bút rời khỏi cuốn sổ, Ôn Tắc Niên ngẩng đầu nhìn Lâm Vi Cửu, "Bây giờ em định xử lý nó thế nào?”

Hiện tại lực chú ý của Thụ quái đều đổ dồn về phía những người khác, để lại rất nhiều thời gian cho hai người bọn họ nghỉ ngơi và thảo luận.

"Có số liệu tham khảo không?"

"Không có, anh cảm giác được nó khác biệt với quái vật động vật cùng cấp, số liệu trước đó không thể dùng ở trên người nó."

Lâm Vi Cửu đứng dậy nhìn về phía quốc lộ nơi những người kia bị Thụ quái đánh cho trốn đông trốn tây.

"Đây đều là đối tượng thí nghiệm, chúng ta trước trốn tránh Thụ quái, căn cứ những đối tượng thí nghiệm này bắt đầu ghi nhận số liệu."

"Hiểu."

Nói xong, hai người từ trong một cái động chui ra ngoài, ghé vào chỗ bên cạnh, bắt đầu quan sát đám người kia cùng Thụ quái.

Lúc này trời rất tối, gần chỗ bọn họ cũng không có ánh sáng, thành công che giấu bóng dáng của bọn họ.

Lâm Vi Cửu còn phát hiện có người cũng đang trốn chạy, bầu trời quá tối, cô còn không có đem điểm sinh tồn tăng cường ở đôi mắt của mình nên không nhìn rõ người kia là ai.

"Chú ý, thân thể Thụ quái biến lớn, nhánh cây cũng dài hơn."

"Thu được." Ôn Tắc Niên nhìn một vòng Thụ quái, ở bên cạnh viết mấy con số cùng từ ngữ mấu chốt.

Anh luôn biết vị trí của mình trong, bởi vậy ngay từ đầu liền tiêu tốn điểm sinh tồn trong tay tăng cường thị lực của mình.

Điểm sinh tồn không có tốn vô ích, bóng tối trong mắt anh cùng ban ngày không có gì khác nhau.

Thụ quái cách bọn họ ngày càng gần, người chơi cách bọn họ ngày càng xa, mùi máu tươi trên đất càng thêm nồng nặc.

Đó đều là máu của những người chơi khác chảy ra.

Lâm Vi Cửu nằm ở đó nhìn chằm chằm Thụ quái đang cách mình ngày càng gần, trong lòng cô bắt đầu ngo ngoe muốn hành động.

"Tổng kết một chút nhược điểm của Thụ quái cùng xác suất hiện tại có thể gϊếŧ nó."

"Nhược điểm của nó là thân cây, vị trí cụ thể nghi ngờ là ở giữa, chặt đứt nhánh cây sẽ làm yếu đi lực sát thương của nó. Hiện tại xác suất để gϊếŧ chết nó nhiều nhất là 50%.”

Lâm Vi Cửu nhìn chằm chằm một người đang giống bọn họ nằm sấp trên mái nhà tránh né Thụ quái, cô nhích lại gần Ôn Tắc Niên, hỏi: "Cộng thêm người kia thì sao?"

"Xác suất vào khoảng 30% đến 70%."

"Trên dưới tăng giảm 20% a." Lâm Vi Cửu tự lẩm bẩm.

Cái này phải xem thực lực của người kia thế nào.

Lâm Vi Cửu ngửa đầu nhìn về phía Thụ quái chỉ cao hơn năm mét, "Anh nói xem nó đến tột cùng là cấp C hay cấp D? Hoặc là cấp E cấp F?"

Không thể trách Lâm Vi Cửu sẽ suy đoán ở cấp bậc thấp. Trải qua mưa axit cọ rửa, những thực vật còn sống sót này toàn bộ đều biến dị, cây cối trên ngọn núi gần đây cao ước chừng hơn một trăm mét, Thụ quái trước mắt cùng bọn chúng so sánh, quả thực chính là độ cao của cây giống vừa trồng.

Từ đầu đến giờ, hai người bọn họ vẫn luôn không có công kích qua Thụ quái, bởi vậy đến bây giờ bọn họ cũng không biết lượng máu của nó đến tột cùng là bao nhiêu.

Ôn Tắc Niên suy tư nói: "Có lẽ là cấp C, những người chơi khác đã công kích qua Thụ quái, nhìn từ bề ngoài không có bất kỳ tác dụng gì với Thụ quái."

Lâm Vi Cửu nghĩ đến nhóm đầu tiên người chơi đã chết, bọn họ dẫn đầu công kích Thụ quái, có mấy người cô cho rằng thực lực cũng không tệ lắm lại chết trong nhóm đầu tiên.

Cũng chính là vì nguyên nhân này, những người chơi khác mới có thể chắc chắn Thụ quái này là quái vật cấp B.

Nhưng Lâm Vi Cửu đã từng một mình cùng boss mèo chiến đấu qua nên suy đoán ngược lại với bọn họ.

Trên người Thụ quái này không có mang đến cho người khác cảm giác áp chế mạnh như boss mèo yêu, chỉ có thể nói là cáo mượn oai hùm.

"Em đoán nó là Cấp D." Cô nghĩ đến một chi tiết.

"Chi tiết gì?"

Giọng nói ôn hòa trong trẻo từ bên tai vang lên, lúc này Lâm Vi Cửu mới phát hiện chính mình không tự chủ được đem lời trong lòng nói ra.

Cô dứt khoát đem phát hiện của mình nói cho anh nghe: "Anh có phát hiện hay không, khi những người chơi trước công kích Thụ quái, sát thương thực sự rơi trúng người nó, nhưng sau đó em phát hiện trên người Thụ quái không có bất kỳ dấu vết bị công kích nào."

"Năng lực tự chữa khỏi?" Ôn Tắc Niên theo bản năng cầm bút ở trên sổ viết xuống mấy chữ này.

"Không loại trừ khả năng này."

Lúc đang nói chuyện thì Thụ quái trước mắt đánh không tới người nên bắt đầu di chuyển về phía trước.

Lâm Vi Cửu quyết định không chờ nữa.

Cô ra hiệu Ôn Tắc Niên, một tay khác chống lên mái nhà mượn lực nhảy xuống.

Đồng thời ném đi mấy tấm thẻ bài trong bóng đêm bắt đầu công kích Thụ quái.

Nhưng không ngờ bị cành cây của Thụ quái trực tiếp đánh bay.

Hai mắt Lâm Vi Cửu hơi híp lại, Ôn Tắc Niên nằm trên mái nhà cũng nhìn thấy một màn này, tay cầm bút bắt đầu ghi chép.

Mấy tấm thẻ bài bị Thụ quái đánh bay đã dùng hết giá trị bền bỉ, Lâm Vi Cửu nhìn vị trí bọn chúng rơi xuống đất, lấy ra Nguyệt Nha loan đao, ném về phía trước, loan đao xoay tròn bay ra ngoài, chặt đứt mấy cây cành, lộ ra thân cây của Thụ quái.

Lâm Vi Cửu nhìn lên trên, quả nhiên, cấp bậc của Thụ quái này là cấp D, lượng máu hiện tại trên đầu nó là 657/1000.

Cô không có vội vàng đi công kích thân cây của Thụ quái, mà là cầm lấy Nguyệt Nha loan đao đã quay trở lại, một lần nữa ném về phía cành cây đang công kích cô, cho bản thân thời gian quan sát thanh máu của Thụ quái.

Có mấy cây cành bị gãy rơi xuống đất, mà thanh máu Thụ quái mới mất 10 điểm.

Thời gian một nhịp thở, thanh máu của Thụ quái từ 647 biến thành 649.

Tiếng xé gió từ bên cạnh truyền đến, Lâm Vi Cửu không vội vàng tránh né, dưới chân xoay nhẹ, dễ dàng tránh thoát. Cành cây xanh đen chỉ cách người cô khoảng 1 cm, Lâm Vi Cửu không kịp suy nghĩ nhiều liền vội vàng ngả người về phía sau, đuôi tóc dài bên trong áo khoát bên rơi ra dừng sát mặt đất, khó khăn lắm mới tránh thoát cành cây trên đầu cô.

Không cho cô thời gian thở dốc, lại một cây cành càng thô đánh về phía cô, Lâm Vi Cửu dứt khoát đặt tay xuống đất làm một cái lộn ngược ra sau. Vài nhánh cây trên cành chuyển động theo chuyển động của cành cây, nhìn thấy cành cây sắp đánh vào mặt mình, Lâm Vi Cửu vội vàng ở không trung xoay người lộn mèo sang bên cạnh, cuối cùng chân giẫm lên một cành cây, mượn lực công kích về phía thân cây của Thụ quái.

Lâm Vi Cửu xuyên qua vô số nhánh cây quấn quanh ở cùng một chỗ, cành nhánh rắc rối phức tạp, đi vào trước mặt thân cây của Thụ quái.

Một màn này trong mắt những người đang quan sát, Lâm Vi Cửu không khác gì chủ động tặng đầu người, tiến vào vòng vây của Thụ quái.

Mắt thấy Lâm Vi Cửu sắp bị cành cây của Thụ quái treo cổ, Thiệu Doãn Phàm bắt đầu hành động.

Anh ta chính là một người khác nằm trên mái nhà mà hai người Lâm Vi Cửu nhìn thấy trước đó, ngay từ khi Thụ quái bắt đầu công kích, anh ta bị dọa đến lập tức chạy ra khỏi đám người, vốn định chạy về phía sau, ai ngờ bị một cành cây của Thụ quái đánh văng ra đường cao tốc, khi anh ta còn nghĩ tiếp tục chạy thì phát hiện Thụ quái sẽ không công kích anh ta, anh ta tiếp tục làm chim cút, quan sát tình thế, kết quả làm anh ta thất vọng rồi, mọi người đều đang chạy trốn, không ai nghĩ tới việc công kích Thụ quái.

Ngay khi anh ta đang cân nhắc có nên tiến lên công kích Thụ quái hay không, Lâm Vi Cửu xuất hiện.

Ngắn ngủi mười mấy giây, Lâm Vi Cửu triển lộ ra thân thủ, đã chinh phục anh ta, nhưng mà ai biết, trong chớp mắt cô liền sắp bị Thụ quái đánh chết.

Không đành lòng nhìn thấy võ lâm cao thủ chết dưới thủ hạ nho nhỏ của Thụ quái, Thiệu Doãn Phàm cầm lấy vũ khí màu lam của anh ta, khó khăn bò xuống mái nhà nhanh chóng đi tới đường cao tốc.

Lúc này, Lâm Vi Cửu cầm loan đao, ở trong khe hở nhỏ hẹp vung ra mấy cây cái đinh dưới chân Thụ quái, đồng thời dùng loan đao chặt đứt cành cây cách gần cô nhất.

"Đại hiệp chịu đựng, ta tới giúp đại hiệp đây."

Một giọng nói quen thuộc loáng thoáng truyền đến, Lâm Vi Cửu đang ở thời khắc mấu chốt, không dám phân tâm, đang chuẩn bị công kích thì thân thể Thụ quái run lên, Lâm Vi Cửu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, loáng thoáng thấy được thanh máu của Thụ quái còn lại không nhiều lắm.

Một giây sau, Thụ quái cuồng bạo, nhánh cây đột nhiên tăng trưởng, Lâm Vi Cửu vẫn luôn không để bản thân bị thương, bị nhánh cây thô to đập vào người văng ra xa, Lâm Vi Cửu cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu trong cổ họng, cô ho khan vài tiếng, nhìn thoáng qua vị trí Ôn Tắc Niên đang ở.

Trong mắt tràn ngập ý cự tuyệt, cô biết Ôn Tắc Niên có thể nhìn thấy.

Ôn Tắc Niên xác thực có thể nhìn thấy, anh ta muốn hiện tại liền xông ra giúp cô, nhưng anh ta không thể, nếu không Lâm Vi Cửu sẽ tức giận, ý nghĩ ở trong đầu đảo qua một lần, cuối cùng ủy khuất một lần nữa ngồi xuống.

Đứng ở phía sau Thụ quái, Doãn Phàm Thiệu công kích Thụ quái lại không biết bởi vì anh ta mà đại hiệp anh ta sùng bái bị đả thương. Lúc Thụ quái cuồng bạo, anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích xíu nào, trên người lại bị nhánh cây đánh ra vết máu. Kỹ năng của anh ta có thể để cho bản thân không bị đánh bay, nhưng đối mặt với công kích của Thụ quái anh ta cũng có thể chống lại.

Sau khi Lâm Vi Cửu bị đánh văng ra ngoài, lúc này cô nhìn thấy rõ thanh máu của Thụ quái, chỉ còn lại vẻn vẹn 86 điểm.

Sau khi thành công ngăn cản việc Ôn Tắc Niên muốn xông ra ngoài, Lâm Vi Cửu vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thụ quái đang cuồng bạo, tạm thời cất đi Nguyệt Nha loan đao, cô lấy ra cung tên cùng ba mũi tên, nhắm ngay vị trí thụ tâm mà cô phát hiện, nhánh cây bảo hộ thụ tâm vừa mới rời đi, cô không chút do dự buông tay.

Ba mũi tên bắn ra nhắm ngay thụ tâm mà đi, ngay sau đó Lâm Vi Cửu mới lấy ra Nguyệt Nha loan đao, ném về phía ba tấc trên thụ tâm, làm mũi tên vượt mọi chông gai.

Lâm Vi Cửu nắm giữ thời gian vừa vặn, cành cây vừa đến gần mũi tên, Nguyệt Nha loan đao vượt lên trước đem cành cây chặt đứt, thẳng đến ba mũi tên đâm vào thụ tâm, loan đao mới trở lại trong tay Lâm Vi Cửu.

Kiếm của Thiệu Doãn Phàm cũng tiến vào thân thể Thụ quái, cả hai không hề quen biết nhau.

Thụ quái run rẩy đổ xuống, vài giây đồng hồ sau thi thể đổi mới.

Lâm Vi Cửu cuối cùng nhìn thấy kẻ cầm đầu hại mình bị thương.

Kẻ cầm đầu Thiệu Doãn Phàm vẻ mặt mừng rỡ, sau một khắc nhìn thấy Lâm Vi Cửu lập tức cứng đờ.

"Nguyên lai không phải đại hiệp, là nữ hiệp a." Thiệu Doãn Phàm cười khan.

Thiệu Doãn Phàm nhìn Lâm Vi Cửu một cử động nhỏ cũng không dám, tâm tư muốn cầm phần thưởng lập tức tràn lan, chịu đựng áp lực Lâm Vi Cửu mang đến, anh ta đưa tay đi sờ rương bảo vật, không ngờ sờ soạng cái không.

Vẻ mặt vốn là cứng đờ, càng thêm cứng lại.

Anh ta sờ không tới phần thưởng, như vậy có nghĩa là một kích cuối cùng không phải của anh ta, phần thưởng này là của ai, nhìn qua là biết ngay.

"Nữ hiệp, mời." Thiệu Doãn Phàm khom lưng, trên mặt mang theo tươi cười nịnh nọt.

Lâm Vi Cửu đến gần liếc mắt nhìn Thiệu Doãn Phàm, nhận ra anh ta chính là người ban đầu đưa ra đề nghị hợp tác.

Mở ra rương bảo vật, chỉ có hai tấm thẻ bài màu xanh lục, trên mặt đất còn một ít thẻ bài màu trắng và một thẻ bài màu xanh lục.

Những tấm thẻ bài là từ trên người quái vật rơi ra, thẻ bài bên trong rương bảo vật thì là phần thưởng dành cho người gϊếŧ chết quái vật.

Ôn Tắc Niên viết xong mấy chữ cuối cùng, thả người nhảy xuống, bước vào khu vực đường cao tốc, vừa vặn đến bên người Lâm Vi Cửu.

Thiệu Doãn Phàm lúc này mới phát hiện Lâm Vi Cửu còn có một cái đồng đội, tâm tư không nên có lập tức biến mất hoàn toàn.

Ôn Tắc Niên lấy ra một bình nước đã chuẩn bị sẵn mở ra nắp bình, hai người đi tới bên cạnh, lẫn nhau đổ nước cho đối phương rửa tay, lại lấy thêm khăn giấy lau lau tay.

Tròng mắt của Thiệu Doãn Phàm đều mau trừng ra ngoài, nhìn hai người bọn họ một bộ phung phí của trời.

Lâm Vi Cửu bọn họ lau tay xong nhìn cũng không thèm nhìn Thiệu Doãn Phàm, vòng qua anh ta, đi về phía trước.

"Nữ hiệp, hai người chuẩn bị đi chỗ nào? Hiện tại khắp nơi đều là quái vật, chúng ta kết nhóm cùng nhau đi đi, trên đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Thiệu Doãn Phàm vội vàng đuổi theo đi, muốn lại gần Lâm Vi Cửu.

Ôn Tắc Niên nhíu mày, thẳng tắp nhìn xem Lâm Vi Cửu, nhìn kỹ hơn còn có thể nhìn thấy trong mắt của anh mang theo một tia ủy khuất.

Lâm Vi Cửu buồn cười ngoắc ngoắc ngón tay Ôn Tắc Niên, trên mặt bảo trì lạnh nhạt, từ chối nói: "Không cần, đừng đi theo chúng ta."

"Đừng a, nữ hiệp, ta chính là con của ông trời, ta siêu cấp lợi hại, hai người mang theo ta sẽ không có hại.”

"Anh muốn đi đâu? Chúng ta phải về nhà." Lâm Vi Cửu từ chối nói.

Thiệu Doãn Phàm vung tay lên, "Ta đi cùng hai người, dù sao ta lẻ loi một mình không có chỗ để đi, trên đường có việc gì đều có thể kêu ta làm."

Lâm Vi Cửu: "......"

Ôn Tắc Niên: "......"

Thiệu Doãn Phàm dựa vào da mặt dày, thành công khiến hai người bọn họ không còn lời gì để nói, hai người Lâm Vi Cửu lẫn nhau trao đổi một ánh mắt, gật đầu đồng ý.

Ba người ngồi lên một chiếc xe, chậm rãi chạy về phía trước.

-

"Bây giờ chúng ta làm gì đây?"

Vài bóng người đang trốn trong đống thùng giấy đặt ở chỗ trong siêu thị, vừa thông qua khe hở quan sát tình hình bên ngoài, vừa phát ra khí âm nói chuyện.

"Đừng nói chuyện, tới."

Khi giọng nói rơi xuống, một đám người lập tức im miệng, thả chậm hô hấp.

Tiếng bước chân nặng nề truyền vào trong tai, bên này mọi người kinh hồn táng đảm che giấu mình.

Một bên khác ba người Lâm Vi Cửu đem xe lái vào bãi đỗ xe trống trải, sau đó xuống xe, đi về phía siêu thị.

Thẻ bài đồ ăn trong tay sẽ không dễ lấy ra ăn, hiện tại ba người đều bụng đói kêu vang.

Vừa mới xuống xe, Lâm Vi Cửu liền phát hiện nhiệt độ của nơi này không giống bình thường.

Cô nhìn Ôn Tắc Niên, Ôn Tắc Niên khẽ gật đầu.

"Nhiệt độ."

"Nhiệt độ thế nào?" Thiệu Doãn Phàm mờ mịt hỏi.

Lâm Vi Cửu liếc nhìn anh ta một cái, "Nhiệt độ chỗ này cao hơn chỗ khác rất nhiều."

Thiệu Doãn Phàm càng thêm mờ mịt, nói lầm bầm: "Có sao? Không phải vẫn luôn nóng như thế à?" Nói xong, anh ta đưa tay xoa xoa mồ hôi xuất hiện trên trán.

Lần này, dù là Ôn Tắc Niên cũng không khỏi liếc nhìn anh ta một cái.

Nhiệt độ cao hơn nửa năm, trên cơ bản tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có thể chất kháng nóng.

Ngoại trừ đám người thích nhiệt độ cao kia, cả ngày đều ở dưới mặt trời『Hưởng thụ』 ánh nắng, người giống Thiệu Doãn Phàm vừa xuống xe liền đổ mồ hôi đầm đìa thật đúng là không phổ biến.

"Anh vẫn luôn sợ nóng như thế sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần có một chút nóng ta liền sẽ đổ mồ hôi, rất khó chịu, mấy người không biết trước cúp điện nhà ta luôn mở điều hoà không khí cả ngày lẫn đêm, không có một khắc ngừng lại."

Phảng phất giữa đất trời chỉ còn lại ba người bọn họ, bốn phía đều yên tĩnh.

Lâm Vi Cửu cho Ôn Tắc Niên một ánh mắt, Ôn Tắc Niên hiểu được, xoay người rời đi.

"Ài ài ài." Thiệu Doãn Phàm mờ mịt nhìn bóng lưng Ôn Tắc Niên, quay đầu hỏi, "Anh ta đi đâu vậy? Sao không nói một tiếng nào liền đi rồi?"

"Đi khắp nơi nhìn xem tình huống, chúng ta cũng đi thôi." Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Cô đi về phía ngược lại với Ôn Tắc Niên.

Thiệu Doãn Phàm nhìn qua nhìn lại, khi sắp nhìn không đến bóng dáng của Lâm Vi Cửu mới vội vàng đuổi theo. Trong lòng không khỏi nói thầm: " Đây không phải là cách mà bọn họ muốn bỏ xuống ta đi?"

Lâm Vi Cửu nhìn thấy anh ta đi theo, trong lòng cảm thấy chút có tiếc nuối, không nói cái gì, tiếp tục đi về phía trước.

Đi ngang qua một tiệm cơm, bên trong truyền ra mùi hương khó ngửi, Lâm Vi Cửu đeo khẩu trang lên, đẩy ra cửa kéo trượt.

Các loại mùi hương khó ngửi trộn lẫn với nhau, khi cửa bị mở ra, toàn bộ mùi hương tràn ra ngoài.