Chương 21: Sân trường không người sống sót 7

Chương 21: Sân trường không người sống sót 7

Trước sự chế giễu của người khác, Lâm Vi Cửu lấy ra cung tên lùi về sau, nhắm ngay mắt boss mèo yêu, không chút do dự buông tay, mũi tên trong nháy mắt rời dây cung, cùng dũng sĩ giống nhau, đối mặt quái vật khổng lồ không chút nào thối lui.

Boss mèo yêu bị những người khác cuốn lấy, cho dù phát hiện nó là mục tiêu công kích của Lâm Vi Cửu, cũng trốn không thoát bởi vì bị những người chơi khác cuốn lấy công kích.

Không có người muốn cho nó thời gian, để nó thoát khỏi vòng vây của bọn họ.

Mũi tên của Lâm Vi Cửu bắn vào trong mắt boss mèo yêu, nó nổi giận gầm lên một tiếng, tốc độ di chuyển giảm xuống, tổn thương liên tiếp tăng lên.

Ngoại trừ Lâm Phi nhìn thấy Lâm Vi Cửu lùi lại về sau cùng đi theo lùi lại, Cố Trạch Minh cùng Đỗ Lập Án và những người chơi khác đều bị một đòn bạo kích của boss mèo yêu làm cho kinh sợ, đồng thời bọn họ cũng giống như là diều đứt dây bay thẳng lên trời.

Sự chú ý của boss mèo yêu đều đổ dồn vào nhóm người kia, Lâm Vi Cửu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô lập tức vứt bỏ cung tên đổi thành ná cao su phi tiêu cá, bắn thủng con mắt còn lại của boss mèo yêu.

Thanh máu của boss mèo yêu giảm xuống một lượng lớn, cùng chi tương phản chính là sát thương của nó.

Thật tuyệt vời!

Lâm Vi Cửu ném vào trong miệng một viên kẹo, dùng răng cắn nát nó, sau đó lập tức lấy ra mấy tấm thẻ bài thêm phòng ngự cùng trọng lực, dứt khoát dùng để gia tăng phòng ngự của mình.

Những người khác bị gió thổi ngược về phía sau, Lâm Vi Cửu đối mặt với sức gió xông về phía trước.

Không phải cô muốn như thế, nhưng đây là cơ hội duy nhất của cô.

Lượng máu hiện tại của boss mèo yêu đã là thấp nhất, chỉ có hơn hai trăm điểm HP, cô nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này cướp được một kích cuối cùng.

Nếu không, chờ sau khi nó dừng lại, HP liền sẽ tăng lên, đến lúc đó lại muốn gϊếŧ chết nó liền khó khăn. Không chỉ có như thế, mà cô còn phải đối mặt với nhiều người cạnh tranh khác.

Đến lúc đó cô muốn cầm một kích cuối cùng liền sẽ không đơn giản như bây giờ.

Gió lạnh thấu xương, Lâm Vi Cửu nhịn xuống đau đớn, thanh máu trên đầu bá bá bá giảm xuống.

Cô vừa xông về phía trước vừa đem đồ ăn khôi thanh máu nhét vào trong miệng, lúc ăn sắp mau no căng, cô cuối cùng cũng đi tới trước mặt mèo yêu. Hai mắt mèo yêu bị tổn thương, không nhìn thấy Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu biết nó còn có thể nghe được âm thanh của mình, bất quá không quan hệ.

Đột nhiên, Lâm Vi Cửu lợi dụng lúc boss mèo yêu cuồng bạo tạo ra sức gió, nhảy lên phía trước, bắt lấy da lông của boss mèo yêu, cầm loan đao hung hăng công kích về phía lỗ tai của nó.

Thanh này loan đao là từ người đàn ông trung niên kia dâng lên, xem xong thấy trị số của nó cũng không tệ lắm, vừa vặn lúc này có thể dùng.

Sau khi làm bị thương một bên lỗ tai của boss mèo yêu, Lâm Vi Cửu không có xuống dưới, mà là từ sau lưng boss mèo yêu bò từng chút từng chút về một bên khác của nó.

Boss mèo yêu nhìn không thấy, một lỗ tai cũng không nghe được, nó cuồng nộ, lung tung va đập lay động, lúc trước Lâm Vi Cửu dùng thẻ bài để tăng thêm trọng lực cùng phòng ngự rốt cuộc có tác dụng.

Ở đây bị thương chỉ có những người chơi kia bị thổi bay ngã trái ngã phải, Lâm Vi Cửu vẫn luôn áp sát vào lưng của boss mèo yêu, mặc kệ nó có lay động thế nào thì cũng quấy nhiễu không đến Lâm Vi Cửu.

"Meo ——"

Nó ra lệnh một tiếng, tất cả mèo yêu đều chạy về phía cô.

"Không tốt."

Lâm Vi Cửu bất chấp những thứ khác, lần nữa di động.

Lần này, mục tiêu của cô chuyển từ một cái lỗ tai khác của boss mèo yêu thành tử huyệt trên người của boss mèo yêu.

Lỗ tai của nó đã không thể mang đến trợ giúp gì cho cô.

Sức gió muốn thổi bay cô dần dần nhỏ lại.

Không biết có phải là boss mèo yêu đã phát hiện đám người chơi kia mới là trợ giúp của nó hay không.

Dù thế nào đi nữa, đã không có sức gió ngăn cản cô, tốc độ của Lâm Vi Cửu càng nhanh hơn.

Chỉ cần cô ăn nhiều, khôi phục nhiều, thể lực gì đó tất cả đều không ảnh hưởng tới cô.

Sau khi thân thể boss mèo yêu biến lớn, lông trên người nó cũng đi theo dài ra, Lâm Vi Cửu bắt lấy bộ lông của nó, giống như con khỉ chơi đánh đu vậy, mượn lực nhảy lên trên.

Vững vàng nắm lấy sau gáy của nó, Lâm Vi Cửu cầm loan đao nhắm ngay cổ boss mèo yêu dùng sức đâm xuống.

Hiện tại Lâm Vi Cửu đứng ở chỗ cao, nhìn thấy xa, cô nhìn thấy rõ sau khi sức gió dừng lại một đám người dùng hết các loại biện pháp xông về phía boss mèo yêu bên này. Chạy ở trước mặt bọn họ là một đám mèo yêu.

Cô không có chút do dự, loan đao bén nhọn xuyên thấu qua phần cổ mèo yêu, Lâm Vi Cửu dẫn động ngân châm mà lúc trước bỏ vào trong cơ thể nó. Cho nó một kích cuối cùng!

Boss mèo yêu khổng lồ giãy giụa phản kháng, kết quả là không có bất kỳ hiệu quả gì.

Sau khi nó ngã xuống đất, đàn mèo yêu bị boss mèo yêu triệu hoán cũng cùng nhau biến mất.

Rương bảo vật màu vàng rơi xuống đất.

Tất cả mọi người khi nhìn thấy rương bảo vật màu vàng đều mang theo hâm mộ.

Rương bảo vật màu vàng a, đến bây giờ bọn họ đều chưa thấy qua rương bảo vật nào khác ngoại trừ màu nâu xanh.

Bất quá nghĩ đến sát thương của con quái vật này, bọn họ ngoại trừ ghen tị cũng không thể nói cái gì.

Có người sau khi nhìn thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành liền rời đi.

Hiện tại ở lại phó bản ngoài đội ngũ bốn người Lâm Vi Cửu, còn có một người là Nghiêm Nhạc.

Nhiệm vụ gϊếŧ boss bị Lâm Vi Cửu cầm đi, còn lại một cái nhiệm vụ là giải quyết tất cả mèo yêu vẫn chưa hoàn thành.

Những người chơi khác sau khi nhìn thấy boss chết liền giận dữ rời đi, rốt cuộc bọn họ chờ đến bây giờ, không chỉ là vì chờ đợi hoàn thành nhiệm vụ không rõ, mà còn vì đoạt một kích cuối cùng gϊếŧ boss.

Thực lực của Lâm Vi Cửu rõ như ban ngày, bọn họ chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại chứ không dám để lộ ra ngoài, cũng không dám ở lại, lúc trước bọn họ đã chế giễu Lâm Vi Cửu, bây giờ sợ Lâm Vi Cửu sẽ gϊếŧ bọn họ.

Chỉ có thể xám xịt rời đi, cầm lấy phần thưởng nhiệm vụ của mình.

"Anh Cửu, tôi tên là Nghiêm Nhạc, tôi có thể đi cùng mọi người sao?" Nghiêm Nhạc cười nịnh nọt hỏi.

"Nghiêm Nhạc?" Lâm Vi Cửu dò xét anh ta từ trên xuống dưới, "Anh biết Nghiêm Vanh sao?"

"Quen biết một chút, anh ấy là anh họ của tôi, lúc sau nhà chúng tôi dọn đi rồi, đã lâu không gặp anh ấy, anh Cửu biết anh ấy sao?"

Lâm Vi Cửu "Ừ" một tiếng, mở ra rương bảo vật, nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp đem thẻ bài cất đi.

Nhấn mở bảng nhiệm vụ để xem xét bên trong phó bản còn có bao nhiêu quái vật. Đây là quy tắc của phó bản đưa tặng nhắc nhở ——

【Tất cả mèo yêu trong phó bản (73/100)】

Trong trường học còn lại 27 con mèo yêu, Lâm Vi Cửu rất tò mò, tại sao boss mèo yêu lại không triệu hoán những con mèo yêu chân thực này, mà lại đi triệu hoán những con mèo yêu giả kia?

Chờ đã, mèo yêu giả?

Chẳng lẽ những con mèo yêu giả đó là 73 con mèo yêu đã bị bọn họ đánh chết? Lâm Vi Cửu suy nghĩ sâu xa.

Bằng không thì tại sao khi gϊếŧ những con mèo yêu kia, boss mèo yêu lại không bị mất máu, mèo yêu bị đánh chết cũng không được thống kê trên bảng nhiệm vụ?

Lâm Vi Cửu càng nghĩ càng thấy chính là như vậy.

Lúc trước sau khi đánh xong mèo yêu cấp C, bọn họ đi vào một văn phòng nghỉ ngơi, trong ngăn kéo của một cái bàn làm việc Lâm Vi Cửu nhìn thấy một cuốn sổ nhật ký cũ nát.

Màu ố vàng trên cuốn sổ nhật ký, rất có cảm giác niên đại.

Phía trước nhật ký đa số đều là ghi lại cuộc sống hàng ngày, trong đó có một đoạn làm Lâm Vi Cửu chú ý chính là ở ngày 27 tháng 6.

Ngày 27 tháng 6.

Ngày mốt là thi cuối kỳ, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, một lát đi mua cho Amy chút đồ ăn cho mèo, không biết cho nó ăn thời gian dài như thế, nó có thể cùng ta về nhà hay không. Ta rất muốn nuôi một con mèo a a a, Amy thật là đáng yêu, không biết khi nào nó mới chịu cùng ta về nhà, để cho ta nuôi nó.

Ngày 28 tháng 6.

Tay vẫn còn đau quá, Amy là một con mèo ngoan hiền sao lại đột nhiên công kích ta vậy? Hay là có người ngược đãi nó? Không được, một lát nữa ta phải đi phòng bảo vệ nhìn theo dõi mới được.

—— Ba hàng trống ——

Ta xem qua nội dung trong theo dõi, Amy không có bị ai ngược đãi cả, mọi người đều đối xử với nó rất tốt, ta thật ghen tỵ, trách không được Amy không muốn bị ta nhận nuôi, cuộc sống lưu lạc của nó cũng khá tốt.

Không đúng không đúng, ta là muốn điều tra nguyên nhân Amy đột nhiên công kích ta, không thể bị những vật khác hấp dẫn!

Ngày 29 tháng 6.

Hôm nay thi cuối kỳ, hôm qua mở họp thông báo giám thị không có ta, thật là quá tốt rồi, ta có thể chuyên tâm điều tra nguyên nhân Amy công kích người.

Bác sĩ thú y lại còn nói hành vi của Amy rất bình thường, cái gì chứ! Amy mới không phải mèo hoang bình thường, ta làm việc ở đây hai năm, cho tới bây giờ chưa thấy qua Amy công kích người nào, hiện tại nó công kích người tuyệt đối không bình thường!!!

Ngày 30 tháng 6.

Ta tìm ra nguyên nhân......

Nội dung phía sau bị xé bỏ, Lâm Vi Cửu lại lật vài trang, tất cả đều có dấu vết bị xé bỏ.

Dấu vết xé bỏ rất kỳ quái, không phải nguyên trang giấy bị xé bỏ, mà là từ giữa cào rớt. Giống như là dấu móng vuốt mèo.

Trong đó có một ngày, người ghi nhật ký ghi nội dung đặc biệt nhiều, chữ viết cũng rất qua loa không giống như trước kia cẩn thận tinh tế, Lâm Vi Cửu chăm chú nhìn một lúc lâu, liền đoán được sơ sơ những nội dung kia nói đến tột cùng là cái gì.

Đại khái chính là:

Tất cả mèo hoang trong trường học đều điên rồi, thấy người liền công kích, trong đó bao gồm cả Amy mà cô thích nhất. Trường học trở thành địa ngục, những người không kịp thời rời khỏi trường học đều bị những con mèo hoang kia ăn luôn.

Không bao lâu sau thân thể của tất cả mèo hoang đều biến lớn, chiều cao cùng một thiếu niên không sai biệt lắm giống nhau, lại sau đó, Amy lớn lên so với người trưởng thành càng cao lớn mạnh mẽ hơn, nó trở thành mèo yêu dẫn đầu trong trường học.

Lâm Vi Cửu xem xong, tiếp tục lật trang sau, phía sau không có một tờ giấy nào là hoàn chỉnh.

Không đúng, có một tờ xem như hoàn chỉnh, Lâm Vi Cửu nhìn kỹ.