Chương 23: Siêu thị

Chương 23: Siêu thị

"Ọe!"

Thiệu Doãn Phàm không có đeo khẩu trang, cảm thụ của anh ta so với Lâm Vi Cửu càng thêm mãnh liệt.

Anh ta nhịn một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được, quay đầu tới chỗ chân tường đem đồ vật trong dạ dày đều phun ra, mùi hương khó ngửi trong quán ăn cộng thêm anh ta nôn mửa ra.

Hương vị kia quả thực!

Lâm Vi Cửu: ......

Cô đến bên cạnh dừng lại một lát, cảm thấy hương vị trong quán ăn tán không sai biệt lắm, mới cất bước đi vào tiệm cơm.

Không gian tiệm cơm cũng không lớn, lại thêm có nhiều bàn ghế như vậy, làm không gian tiệm cơm càng là chật hẹp.

Hầu như trên mỗi cái bàn đều có một cái bát hoặc mấy bát đồ ăn còn không có ăn xong, có trên mặt bàn, có trên ghế, đều đặt đủ loại đồ vật.

Cô ở cửa ra vào ngửi được mùi hương khiến người buồn nôn chính là từ trong bát đồ ăn phát ra.

Tuy nói trời nóng nực, đồ ăn dễ dàng bị hư, nhưng vừa mới qua đi mấy giờ, mùi hôi đã lan rộng đến mức cách cánh cửa đều có thể ngửi được, tình trạng hiển nhiên rất không bình thường.

Cũng may trên sàn nhà trong tiệm cơm là sạch sẽ, không có dấu vết đồ ăn rớt xuống đất, Lâm Vi Cửu còn có thể tiếp nhận được.

Cô nhìn một vòng tình huống trong tiệm cơm, sau đó đi vào phòng bếp kiểm tra khí ga, cũng may đã tắt.

Trong nồi nước lèo có ngâm mì sợi, Lâm Vi Cửu cầm đôi đũa dùng một lần khuấy một chút, mì sợi đã không thể ăn.

Người đều đi đâu hết rồi?

Đủ loại dấu hiệu cho thấy những người này đều là bỗng nhiên biến mất, không phải tự chủ rời đi.

Cô ở các nơi có thể giấu người hoặc là giấu đồ vật gõ gõ đập đập đều nhìn một lần, không có bất kỳ phát hiện nào.

Cô đem mấy thùng nước uống chưa khui trong tiệm cơm cất vào bên trong thẻ bài không gian, còn lại một thùng liền trực tiếp mang theo ra ngoài.

Rau củ trong tiệm cơm Lâm Vi Cửu không có mang đi, mặc dù chúng nó nhìn không có vấn đề gì nhưng ở hoàn cảnh hiện tại cô ăn không trôi.

Lúc Lâm Vi Cửu ra ngoài, Thiệu Doãn Phàm còn ở chân tường nôn mửa, tất cả đồ vật trong bụng dường như đều bị nôn ra hết, hiện tại phun ra tất cả đều là nước chua.

Cô vỗ vỗ sau lưng Thiệu Doãn Phàm, "Được rồi a, uống chút nước rồi súc miệng đi, chúng ta nên rời đi nơi này."

Thiệu Doãn Phàm ước gì có thể nhanh chóng rời đi, liên tục gật đầu, từ trong không gian lấy ra một bình nước khoáng, ngửa đầu uống một hơi.

Lâm Vi Cửu đuôi lông mày khẽ nhếch.

"Anh còn có kỹ năng không gian a?" Lâm Vi Cửu lơ đãng hỏi.

Thiệu Doãn Phàm buột miệng: "Không phải, là thẻ bài không gian của... ta." Nói xong mới ý thức được không đúng, nghĩ đến giá trị vũ lực của Lâm Vi Cửu, vẻ mặt kinh hoảng.

"Nguyên lai là thẻ bài không gian a, diện tích bao lớn?"

"Ba, ba mươi, mét vuông?"

"Ba mươi mét vuông? Cũng không nhỏ, đem thùng nước kia cất vào."

Thiệu Doãn Phàm thấy cô không muốn chiếm làm của riêng, vẻ mặt mừng như điên muốn giấu cũng giấu không được, dùng cánh tay lung tung lau một chút giọt nước ngoài miệng, liên tục gật đầu, "Được được, anh Cửu ta cất thùng nước này, sau này có đồ vật gì không mang đi được đều có thể đặt ở trong không gian của ta, bảo đảm sẽ không bị mất."

"Được không?" Lâm Vi Cửu ý vị không rõ khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, "Đi thôi, đi siêu thị."

"Được rồi!" Thiệu Doãn Phàm cười đến cực kì chân chó.

Còn chưa đi tới cửa liền nghe được gần phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, ngay cả mặt đất đều có chút rung lắc.

Lâm Vi Cửu chạy nhanh như chớp vào cửa siêu thị, bên trong một mảnh đen kịt, không đợi cô nhìn kỹ, tấm kính trước mặt liền bị đánh nát, cô lùi về sau một bước dài, hiểm hiểm tránh thoát trận tai bay vạ gió này.

"Đủ rồi Diêu Gia Mạn, cô còn muốn làm gì nữa? Nếu sớm biết cô là là như vậy ta lúc trước liền không nên cứu cô."

"Cứu ta? Khi đó là anh quỳ xuống cầu ta mang anh đi, đến trong miệng anh liền biến thành anh cứu ta?"

"Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta khi nào quỳ xuống cầu cô." Hà Hoa Thành nhìn nữ sinh bên cạnh khóc sướt mướt, ngoài mạnh trong yếu la to.

Diêu Gia Mạn đem một màn này nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy mỏi mệt không thôi, không nghĩ lại cùng anh ta nhiều lời đi xuống: "Đã như vậy, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, anh có thể mang theo người của anh rời đi."

"Dựa vào cái gì muốn chúng ta......"

Anh ta vừa mới mở miệng liền nhìn thấy ngón tay Diêu Gia Mạn ở trên lưỡi đao nhẹ nhàng hoạt động, hình ảnh cô vừa rồi ngoan lệ gϊếŧ chết quái vật lập tức hiện lên trong đầu anh ta, lời nói phía sau bị cưỡng ép nuốt xuống.

"Hừ, cô nếu có gan thì đừng đi theo chúng ta, sau này có chuyện gì đừng tới cầu ta."

"Mau cút đi!"

Hà Hoa Thành hừ lạnh một tiếng, nắm tay nữ sinh bên cạnh giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh đầy đất rời đi.

Sau khi Lâm Vi Cửu thấy sự việc bên trong kết thúc liền nhấc chân đi vào.

Ngoại trừ mảnh vỡ thủy tinh ngoài cửa, bên trong siêu thị cũng có rất nhiều dấu vết đánh nhau, một ít đồ vật trên kệ hàng đều rơi rớt vương vãi trên đất, trên cơ bản không nhìn thấy túi đồ hoàn chỉnh.

"Xin chào, ta là Diêu Gia Mạn, xin lỗi vì vừa rồi không chú ý tới bên ngoài có người, hai người có bị thương không?"

"Không có việc gì."

Diêu Gia Mạn thấy cô không muốn nói chuyện cũng không tìm đề tài để nói, liền trở lại vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hiện tại trong siêu thị có thêm Lâm Vi Cửu cùng Thiệu Doãn Phàm, hết thảy có ba nhóm người.

Ngoại trừ Diêu Gia Mạn cùng hai người bên cạnh cô ta, ở chỗ sâu trong siêu thị còn ngồi ba bốn người, tầm mắt nhìn đến một bóng dáng màu xanh lục, đuôi lông mày của Lâm Vi Cửu khẽ nhếch.

Không biết ở trước khi bọn họ đến trong siêu thị đã xảy ra chuyện gì, nhìn một mảnh hỗn độn, trên vách tường còn có dấu vết không biết là bị đồ vật gì đập mạnh tạo thành.

Khu vực tự phục vụ này không có chỗ ngủ như khách sạn, nhưng so với mùi hương khó ngửi ở tiệm cơm, cô vẫn tương đối có thể tiếp nhận sự lộn xộn trong siêu thị.

Thu thập xong chỗ trống, ánh mắt Lâm Vi Cửu đảo qua mặt đất cùng vách tường màu đen, lâm vào trầm mặc.

Ý định che giấu kỹ năng của mình trong mấy giờ trước đã bị hoàn cảnh ở đây ép buộc chỉ có thể từ bỏ.

Có ghế sô pha thì không cần ngồi trên mặt đất, dựa vào vách tường màu đen kia, thật là có bệnh.

Sau khi thuyết phục bản thân, không nhìn đến ánh mắt như có như không từ những người khác, Lâm Vi Cửu trực tiếp lấy ra một tấm thẻ bài có viết mấy chữ ghế sô pha.

Nhìn thấy Thiệu Doãn Phàm đứng ở bên cạnh cô, nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái ghế sô pha đơn cho anh ta.

"Cảm ơn anh Cửu, không nghĩ tới phân lượng của ta trong lòng anh Cửu nặng như thế, liền ghế sô pha đều có thể chia sẻ cho ta." Trên mặt Thiệu Doãn Phàm tràn đầy cảm động, "Ta đều chuẩn bị tốt việc phải ngồi dưới đất để ngủ."

Lâm Vi Cửu: "Vậy anh đem ghế sô pha trả lại cho ta đi, thỏa mãn mong muốn của anh ."

Thiệu Doãn Phàm trực tiếp đặt mông ngồi lên ghế sô pha, nghiêm trang nói: "Không được, ta không thể vì ý muốn của bản thân mà từ bỏ việc anh Cửu yêu ta!"

"Ai yêu ai?"

Giọng nói của Ôn Tắc Niên đột nhiên vang lên, dọa đến Thiệu Doãn Phàm trực tiếp nhảy dựng lên, ‘Đông’ một tiếng, cái trán đập trúng vào kệ hàng.

"Ôn Ôn Ôn, anh Ôn, anh đến khi nào vậy?”

"Khi nghe anh nói từ bỏ yêu anh."

Thiệu Doãn Phàm thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên, bối rối nói: "Anh Ôn anh đừng làm hại ta......."

Ôn Tắc Niên liếc nhìn anh ta một cái, không chờ anh ta nói cho hết lời liền ngắt lời nói: "Yên tâm, anh như vậy đối với ta không có uy hϊếp gì." Nói xong liền đi về phía Lâm Vi Cửu vẫn đang xem diễn.

Lâm Vi Cửu mừng rỡ cười ra tiếng, thấy anh nhìn qua, không tránh không né.

Ôn Tắc Niên trong mắt xẹt qua một tia ủy khuất.

"Được rồi được rồi, nhìn xem anh đem anh ta dọa sợ, anh muốn ăn gì không?" Lâm Vi Cửu vừa nói vừa trấn an Ôn Tắc Niên. Thấy Thiệu Doãn Phàm vẫn còn đứng ngốc ở nơi đó, cho anh ta một ánh mắt để anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Anh không đói bụng."

"Vậy anh ăn viên kẹo đi, ăn xong liền đi nghỉ ngơi."

Vốn định trò chuyện một chút về tình huống khu phục vụ, nhưng nhìn đến quầng thâm xanh đen dưới mắt anh, còn có trên khuôn mặt che giấu không được sự mệt mỏi, Lâm Vi Cửu liền từ bỏ ý định này, chỉ muốn để anh nghỉ ngơi thật tốt.

Khu phục vụ này vốn là cỡ nhỏ, ngay cả cửa hàng cũng chỉ có mấy cái như vậy, Ôn Tắc Niên vui vẻ tiếp nhận kẹo mà Lâm Vi Cửu đưa qua, dăm ba câu liền đem tình huống của khu phục vụ nói cho cô nghe.

Nghe xong, Lâm Vi Cửu gật gật đầu, tình huống cùng cô nghĩ không sai biệt lắm.

Ghế sô pha làm bằng da, không cần lo lắng sẽ nóng càng thêm nóng.

Lấy ra một cái chăn đắp lên người mình cùng Ôn Tắc Niên, cô nhắm mắt lại, lập tức tiến vào mộng đẹp.

Ôn Tắc Niên nhấp nhấp kẹo ngọt lịm trong miệng, nghe được tiếng hô hấp ổn định bên cạnh, nghiêng đầu nhìn sang, khuôn mặt điềm tĩnh của cô tiến vào đôi mắt anh, anh cong cong môi, trên mặt mang theo nhàn nhạt cưng chiều.

Chỗ sâu nhất trong siêu thị ngồi bốn người, cũng đều là người quen biết cũ của Lâm Vi Cửu.

"Lão đại, cô gái kia rốt cuộc có phải là......"

Từ mấu chốt cuối cùng anh ta không dám nói ra, nhưng bọn họ ở đây ai cũng biết anh ta muốn nói tới ai.

Sự việc trải qua ở trạm xăng dầu để lại cho bọn họ bóng ma rất lớn.

"Đừng nói nữa, cẩn thận bị cô ta nghe được." Tóc Xanh mỏi mệt nhắc nhở.

Sau khi rời đi trạm xăng dầu anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện làm anh ta trưởng thành lên không ít.

Lúc trước sau khi Lâm Vi Cửu rời đi trạm xăng dầu, không đầy một lát, anh ta bởi vì một ít nguyên nhân khác cũng rời đi trạm xăng dầu, trước khi đi liền hỏi đám anh em kia có muốn cùng anh ta đi không, chỉ có ba người bên cạnh này là đồng ý, những người khác trầm mặc không nói.

Bây giờ anh ta mới hiểu được chính mình làm lão đại có bao nhiêu phế vật, hơn hai mươi anh em, chỉ có ba người là đứng ở bên người anh ta.

Nhớ tới ánh mắt đắc ý của lão tứ, Tóc Xanh thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, Tóc Xanh mở to mắt, thẳng tấp ngồi dậy.

"Lão tam được cứu rồi." Tóc Xanh kích động nói.

Ba người khác nghi hoặc không hiểu.

"Làm sao để cứu? Lão đại anh có biện pháp?"

"Anh không phải là muốn đi tìm...... Người bên kia đi?" Anh ta chỉ chỉ vị trí của Lâm Vi Cửu.

"Lão đại anh đừng đùa ta, tranh thủ thời gian ngủ đi, hôm nay thay đổi chóng mặt, ta đã rất buồn ngủ, ngủ một chút đi!"

"Đừng ngủ đừng ngủ, ta thật sự có biện pháp, ba người nhìn."

Ba người trừng to mắt, nhìn thẳng vào thẻ bài trên tay Tóc Xanh.

"Thẻ bài màu xanh! Lão đại anh từ đâu có được thế? Ta sẽ không tiếp tục phun tào màu Tóc Xanh trên đầu anh khó coi, cái này nhìn xem nhiều khỏe mạnh a!"

"Đi đi, lão tam cho anh, chạy nhanh dùng đi."

Lão tam tiếp nhận thẻ bài, tay còn không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy thuộc tính trên thẻ bài, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh soạt một cái chảy ra ngoài.

"Lão đại anh chính là cha mẹ tái sinh của Triệu Quân ta, sau này anh bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây.”

"Lão tam đừng nóng vội dùng, để chúng ta nhìn xem thuộc tính thế nào, ta còn chưa có nhìn thấy thẻ bài màu xanh lục bao giờ."

"Lão đại anh từ chỗ nào có được thẻ bài màu xanh lục thế? Cũng chưa nghe anh nói qua."

Tóc Xanh đưa tay vỗ đầu bọn họ một cái, "Mau để lão tam dùng, sao có thể nói nhiều như vậy chứ."

"Lão đại trong tay anh còn có cái khác sao? Để tụi em được thêm kiến thức đi."

"Không có, chỉ có một tấm này thôi, là sau khi cô ta rời đi cho ta, ta đặt ở khe thẻ bài sau đó quên mất." Nói xong anh ta mới phản ứng được mình nói cái gì, "Mấy người đừng lại lôi kéo ta nói cái gì!"

Khi bọn họ nói chuyện đã tận lực nói nhỏ, nhưng âm thanh vẫn truyền vào trong lỗ tai của Lâm Vi Cửu.

Lâm Vi Cửu mở mắt ra nhìn về phía bên kia một chút, sau đó một lần nữa nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Lúc trước khi cho Tóc Xanh tấm thẻ bài kia cũng là nhìn ra vị trí lão đại của anh ta chính là con rối lão đại, lúc ấy tâm tình đang tốt, cầm một tấm thẻ bài trị liệu đối với cô không có tác dụng gì lớn cho anh ta. Xem như là tiền boa khi anh ta phục vụ tốt.

Không nghĩ tới cho đến bây giờ anh ta cũng chưa dùng, còn đem thẻ bài đưa cho anh em dùng, xem ra là người có tình có nghĩa.

Chân trời hơi sáng lên, chiếu vào bên trong siêu thị, tất cả mọi người trong siêu thị đang đắm chìm trong mộng đẹp.

Âm thanh khó nghe loáng thoáng truyền đến làm bừng tỉnh mấy người ngủ không sâu giấc.

Ôn Tắc Niên chính là một người trong số đó.

Tối hôm qua anh cùng Lâm Vi Cửu thay phiên gác đêm, Lâm Vi Cửu canh gác mấy giờ trước, anh canh gác mấy giờ sau, còn Thiệu Doãn Phàm, bọn họ không tin tưởng anh ta.

Ôn Tắc Niên mở to mắt, nhẹ nhàng đem chăn trên người cầm xuống đặt trên ghế sô pha, ở bên tai Lâm Vi Cửu nhỏ giọng nói mấy câu, Lâm Vi Cửu nhắm mắt lại rất nhỏ gật đầu.

Cứ như vậy, Ôn Tắc Niên đối diện với ánh mắt của hai người gác đêm khác cũng không nói cái gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước liền thấy Thụ quái so với nhà cửa còn cao hơn một chút.

Thụ quái này còn lớn hơn Thụ quái mà tối hôm qua bọn họ gặp được.

Thụ quái đang đùa nghịch cành lá của mình, không chút thương tiếc nào dùng cành cây đập vào các công trình kiến trúc.

Vẻ mặt ba người lập tức thay đổi, vội vàng chạy về gọi tỉnh đồng đội của mình.

"Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, Thụ quái đánh tới rồi."

"Lão đại lão đại."

Ôn Tắc Niên hơi nhíu mày khi nghe bọn họ kêu to, bước nhanh đến bên người Lâm Vi Cửu, che lại lỗ tai của cô.

"A Cửu, tỉnh rồi sao?"

"Còn buồn ngủ chút chút, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Vi Cửu mơ màng hỏi.

"Không có gì, chỉ là Thụ quái mà thôi."

Thiệu Doãn Phàm bị hai người kia đánh thức liền nghe được Ôn Tắc Niên nói câu này, vốn đang mơ hồ, liền lập tức tỉnh táo lại.

Cái gì mà ‘Chỉ là Thụ quái mà thôi’ ?

Anh đây là xuất hiện ảo giác? hay là đang nằm mơ còn chưa tỉnh ngủ?

Lâm Vi Cửu cũng bị câu nói này của anh chọc cười, cơn buồn ngủ biến mất một chút.

"Được rồi, em tỉnh ngủ."

Thấy Thiệu Doãn Phàm cũng thức dậy, cô liền đem ghế sô pha cùng chăn tất cả đều đổi thành hình thái thẻ bài, một màn này ở trong mắt Thiệu Doãn Phàm biến thành.

Còn có đạo cụ là hình dáng ghế sô?

Trách không được tối hôm qua ta ngủ ngon như vậy, quá cảm động.

Anh Cửu thế mà lại đem đạo cụ quan trọng như vậy làm một mình ta sử dụng.

Ta nhất định sẽ không làm thất vọng tình yêu của anh Cửu!

Lâm Vi Cửu cất thẻ bài, đối diện với ánh mắt của anh ta, cảm thấy không thể hiểu được: Anh ta có phải đang hiểu lầm cái gì không?

Siêu thị bỗng nhiên rung lắc một chút, Lâm Vi Cửu mang theo bọn họ theo dòng người chạy ra ngoài siêu thị.

Cành cây của Thụ quái đập vào vách tường bên ngoài siêu thị, các công trình kiến trúc khác ở bên ngoài siêu thị đều sụp đổ toàn bộ.

Trên đất trống ngoại trừ bọn họ còn đứng những người khác.

Lâm Vi Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Tắc Niên, người sau nhìn cô nhẹ nhàng lắc đầu, cho thấy tối hôm qua anh cũng chưa từng thấy qua.

Như vậy những người này là từ đâu đến? Lâm Vi Cửu suy tư.

Thụ quái bị đau lại vung vẩy cành cây về phía sau, Lâm Vi Cửu ý thức được có người công kích Thụ quái từ phía sau.

Cô cầm tay Ôn Tắc Niên sau đó viết mấy chữ lên tay anh, đồng thời khống chế ngàn sợi tơ công kích Thụ quái.

Cái khác tạm thời không nói, trước mắt quan trọng nhất chính là nhìn thấy thanh máu của Thụ quái.

Lâm Vi Cửu tận lực khống chế độ cao, không để người khác nhìn thấy ngàn sợi tơ trên đỉnh đầu của bọn họ.

Thừa dịp Thụ quái không có chú ý tới, tránh đi cành cây, đem sợi tơ lỏng lẻo quấn vòng quanh thân cây hai vòng, quả nhiên lúc sau sợi tơ trở nên cứng ngắc hóa thành kim đâm vào thân cây, thanh máu của Thụ quái xuất hiện trước mắt Lâm Vi Cửu.

Cô ngẩn người ra.

Chỉ vì thanh máu của Thụ quái chỉ còn lại một nửa.

Mà Thụ quái này thanh máu tổng cộng chỉ có 2000 HP, nói cách khác nó là một con quái vật cấp C.

Cô đem tin tức nói cho Ôn Tắc Niên, hỏi ý kiến của anh.

Ôn Tắc Niên nghe xong cũng là tâm động, khi chuẩn bị đồng ý, một mảnh đen kịt phía sau tiến vào tầm mắt của anh, anh có một loại dự cảm không tốt.

"Mau rời khỏi chỗ này." Ôn Tắc Niên hô to, những người gần đó không sai biệt lắm đều có thể nghe được.

Giọng nói của anh mang theo một tia gấp gáp, chỉ có Lâm Vi Cửu đã nhận ra.

Cô không có bất kỳ dị nghị nào.

Ôn Tắc Niên chỉ nhắc nhở một lần, mặc kệ bọn họ có nghe theo hay không.

Khi anh nói ra lời này, mấy người Diêu Gia Mạn đang kích động muốn đoạt quái, dùng vũ khí đều là vũ khí tầm xa, mấy cái vũ khí đều công kích về phía Thụ quái, Thiệu Doãn Phàm cũng ở trong đó.

Anh cũng nhìn thấy thanh máu của Thụ quái, tối hôm qua đoạt quái không kịp Lâm Vi Cửu, hiện tại anh ta không nghĩ lại bỏ lỡ, nghe được Ôn Tắc Niên nhắc nhở, anh ta đứng tại chỗ không muốn chạy.

Ôn Tắc Niên để ý anh ta sao?

Lâm Vi Cửu để ý anh ta sao?

Không, bọn họ mới không thèm để ý anh ta, anh ta không đi theo đối với bọn họ chính là chuyện tốt.

Vì thế Lâm Vi Cửu cùng Ôn Tắc Niên chạy nhanh ra bên ngoài rời xa đám người kia, cũng không thèm để ý tới Thiệu Doãn Phàm.

Hai người bọn họ chạy đi, Thiệu Doãn Phàm liền lập tức phát giác, anh ta nhìn Thụ quái phía trước chỉ còn lại một phần tư HP, lại nhìn bóng dáng hai người Lâm Vi Cửu rời đi.

Trong lúc nhất thời do dự không thôi.

Bọn họ không thèm để ý anh ta, anh ta vẫn luôn cảm giác được, hiện tại có nhiều người như thế, anh ta nghĩ có nên thừa dịp này thoát ly hai người kia hay không, sau đó lại gia nhập vào đội ngũ của những người này?

Sau khi chạy ra ngoài, không bao lâu sau Lâm Vi Cửu liền phát hiện Thiệu Doãn Phàm không có đuổi theo sau bọn họ, quay đầu nhìn lại liền thấy Thiệu Doãn Phàm đứng tại chỗ do dự không thôi.

"Nếu như lần này anh ta cùng chạy theo ra ngoài, vậy chúng ta liền mang theo anh ta.” Lâm Vi Cửu lẩm bẩm, hoặc là nói cho Ôn Tắc Niên nghe.

Ôn Tắc Niên giả vờ như không nghe thấy.

Rất nhanh, bọn họ liền chạy đến khu vực đường cao tốc, Lâm Vi Cửu lấy ra một chiếc xe, Lâm Vi Cửu ngồi ở ghế điều khiển, Ôn Tắc Niên ngồi ở ghế phụ.

Đang chuẩn bị lái xe rời đi, một tiếng kêu mang theo thở hổn hển truyền đến, "Chờ ta một chút, chờ ta một chút a anh Cửu..."

Cửa kính xe được hạ xuống, là Thiệu Doãn Phàm, phía sau anh ta còn đi theo bốn người Tóc Xanh.

"A, anh không phải muốn đoạt rương bảo vật của Thụ quái sao?"

"Anh Cửu ta sai rồi, cầu mang theo."

"Anh đi theo thì đi theo, sao còn mang theo bốn cái đuôi?"

Thiệu Doãn Phàm quay đầu nhìn lại, thấy được bốn người giống anh ta đang không ngừng thở hổn hển.

"Anh Cửu, chúng ta nhưng đều là người quen cũ, cầu mang theo." Tóc Xanh học cách nói chuyện của Thiệu Doãn Phàm, học không tinh, đem những người ở đây đều nổi da gà.

"Đúng đúng đúng, anh Cửu anh chính là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không phải..." Lão tam nhìn thấy ánh mắt của Tóc Xanh nhìn qua, năng lực cầu sinh cực mạnh lập tức tăng thêm mấy chữ, "thẻ trị liệu của anh, ta đã sớm chết. Bây giờ ta còn sống, vậy ân tình này liền không thể không báo, mang ta lên, anh muốn ta làm gì, ta liền làm cái đó, ta cái gì đều biết, cầu mang theo."

"Ta ta ta." Lời tốt đẹp đều bị bọn họ nói hết rồi, lão tứ cơ linh khẽ động, hai tay làm ra hình dạng đóa hoa đặt ở dưới cằm của mình, "Ta có thể làm một vật trang sức hô 666, việc vặt gì đó ta đều có thể làm, cầu mang theo."

Thấy người cuối cùng cũng muốn học theo bọn họ, Lâm Vi Cửu trực tiếp đánh gãy.

"mấy người ai biết lái xe?"

"Chúng ta bốn người đều biết, cầm giấy phép lái xe nhiều năm, tuyệt đối là tài xế lâu năm." Tóc Xanh giành nói trước.

"Đúng đúng đúng." x3.

Bọn họ gật đầu giống như gà mổ thóc.

Thiệu Doãn Phàm xem bọn họ vội vã tranh giành như vậy liền la lên: "Ta cũng biết lái xe, ta cũng có giấy phép lái xe."

"Bọn chúng sắp đến rồi, mau lên xe." Ôn Tắc Niên nhìn thấy đàn Thụ quái ngày càng gần liền lên tiếng thúc giục.

Không có người nghe anh ta nói, đều cùng nhau nhìn về phía Lâm Vi Cửu.

Thấy cảnh này, Lâm Vi Cửu nhướng mày, đối với Ôn Tắc Niên cười đắc ý.

Ôn Tắc Niên mỉm cười đáp lại, đối với phản ứng của bọn họ không chỉ không thèm để ý mà còn vui vẻ khi thấy điều đó.

Năm người đứng trước cửa xe lập tức cảm thấy chính mình có chút no căng.

Lâm Vi Cửu quay đầu nói với bọn họ: "Lên xe trước."

Chờ sau khi bọn họ ngồi vững, Lâm Vi Cửu liền đạp chân ga, rời đi khỏi chỗ nguy hiểm này.

Chỗ phía sau của chiếc xe này có thể ngồi bảy người, bởi vậy sau khi năm người Tóc Xanh lên xe, cũng không có cảm giác chen chúc.

Xe cộ dường như đều là yêu nhất của tất cả nam sinh, sau khi bọn họ ngồi lên xe liền nhìn xem chỗ này sờ sờ chỗ kia, càng không ngừng phát ra mấy câu cảm thán.

Thiệu Doãn Phàm không giống tối hôm qua lên xe liền im lặng, anh ta cùng bốn người Tóc Xanh hoà mình, hỏi thăm lẫn nhau.

Hai người Lâm Vi Cửu cũng đã biết Tóc Xanh tên là Thạch Tử Thần, lão tam Dương Miễn, lão tứ Tiền Trình Nhạc, lão Ngũ Tang Phi Vũ, bọn họ đều là cùng ở một cái ký túc xá.

Đường đi thành phố T Lâm Vi Cửu rõ như lòng bàn tay, đem tốc độ xe tăng lên tối đa, một đường thông thuận tiến lên, xe cộ cản đường đều đã bị người đi trước dời đi, tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ rời đi nơi này.

Không biết có phải do những người chơi khác trong khu phục vụ ngăn cản hay không, không bao lâu sau, liền không nhìn thấy bất kì bóng dáng nào của đàn Thụ quái.

"Tóc Xanh là người đầu tiên, thứ tự tiếp theo tự mấy người phân chia, không cho phép lái xe khi mệt nhọc, người tối hôm qua gác đêm đến hừng đông ngủ bù trước, lái xe cuối cùng."

Dừng xe ở ven đường, cô mở cửa xe ra cùng Tóc Xanh đổi vị trí.

Ôn Tắc Niên cũng từ ghế phụ đi xuống, cùng Lâm Vi Cửu ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

"Biết đường đi thành phố T sao?"

Tóc Xanh vẻ mặt mộng bức.

"Hướng dẫn đi đại học T." Lâm Vi Cửu đối với hướng dẫn nói.

"Hướng dẫn đường đến đại học T cho bạn."

Lượng điện trên xe mười phần sung túc, hướng dẫn hoàn toàn có thể sử dụng, Lâm Vi Cửu đã sớm ghi âm giọng nói của mình vào hướng dẫn, đồng thời thiết trí chỉ có giọng nói của cô mới có thể sử dụng hướng dẫn.

"Em ngủ trước đi, anh chờ một lát lại ngủ sau.” Ôn Tắc Niên nói.

Lâm Vi Cửu ngồi trên ghế đắp chăn lại, gật gật đầu, chìm vào giấc ngủ.

Những người khác sau khi thấy Lâm Vi Cửu ngủ rồi, nhanh chóng định ra thứ tự lái xe sau đó liền im lặng không nói chuyện nữa, không một lát cũng ngủ thϊếp đi.

Ôn Tắc Niên nhìn chằm chằm Tóc Xanh một hồi, giúp Lâm Vi Cửu điều chỉnh tư thế xong liền ôm cô ngủ.

Chiếc xe này có rất nhiều công năng công nghệ cao, có thể thiết trí ghi giọng nói vào hướng dẫn, chính là một trong số các công năng đó.

Nếu như chệch hướng lộ tuyến, trợ thủ trí năng của hướng dẫn sẽ tự động thông báo.

Chính là vì nguyên nhân này, hai người Lâm Vi Cửu mới yên tâm để cho bọn họ tới lái xe.

Vốn là chuẩn bị cho Thiệu Doãn Phàm, nhiều bốn người cũng không có gì khác nhau.

Lâm Vi Cửu mới ngủ hai giờ căn bản là ngủ không đủ, Ôn Tắc Niên so với cô ngủ còn ít hơn, chỉ ngủ hơn một giờ mà thôi.

Thành phố T cách thành phố J cũng không xa, khu phục vụ mà tối hôm qua bọn họ dừng lại vừa lúc ở giữa hai thành phố, đến khu phục vụ liền có nghĩa bọn họ đã đi được một nửa lộ trình.

Chờ Lâm Vi Cửu tỉnh lại, đã là bốn giờ chiều.

Tài xế trên ghế lái đã đổi thành Dương Miễn.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô thấy Ôn Tắc Niên còn chưa tỉnh, liền không có động đậy thân thể của mình, để Ôn Tắc Niên dựa vào vai cô ngủ.

Bốn người trước mặt cô đang ăn gì đó, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Nghiêng phía trước Lâm Vi Cửu là Thạch Tử Thần, anh ta là người đầu tiên phát hiện cô tỉnh lại, liền đưa cho cô một túi bánh mì có nhân cùng nước uống.

Tiếp nhận bánh mì cùng nước uống, cô không có trực tiếp ăn luôn, mà là hỏi một tiếng: "Hiện tại đang ở đâu?"

"Sắp xuống cao tốc rồi."

"Trong thời gian này có gặp phải quái vật hay không?"

"Không có, không chỉ có như vậy, sau khi tiến vào phạm vi thành phố T cũng chưa từng gặp được một chiếc xe."

Lâm Vi Cửu gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trước sau trái phải cô đều nhìn một chút, không có phát hiện quái vật nào, liền nói: "Sang bên kia dừng xe lại."

"Sao vậy?" Dương Miễn dừng xe, quay đầu lại hỏi.

"Rửa mặt."