Chương 3: Cổ phần

Lệ lão phu nhân cảm thấy mình đại khái là tuổi cao, cho nên đây là ù tai? Vẫn là không nghe rõ?

"Là ta nghe lầm sao? Hài tử, cậu lặp lại lần nữa, cậu phải gả cho ai?" Bà như thế nào lại nghe thấy tên cháu trai? Không nên là Lệ Dự con trai bà sao?

Bạch gia ba người da đầu tê dại, có một loại dự cảm xấu, đặc biệt là Hách Bảo Thiến, trắng mặt giơ tay định chặn miệng Bạch Thừa Hàn lại, nhưng làm trò sẽ ảnh hưởng đến Lệ lão phu nhân, vẫn là ngồi yên không dám nhúc nhích.

Bạch Văn Vũ càng là sợ tới mức ngốc tại chỗ quên cả động, hắn sao lại nói ra như vậy? Hắn dựa vào cái gì kêu Tử Tranh ca? Tử Tranh ca là tên hắn gọi sao? Bạch Thừa Hàn trước kia chỉ gọi Lệ Tử Tranh không phải sao?

Còn có cái biểu tình này?

Bạch Thừa Hàn lại là mờ mịt vô tội nhìn Lệ lão phu nhân, đôi mắt mở to, con ngươi sạch sẽ như viên pha lê: "Sao ạ? Chúng ta không phải nói đến hôn sự của con cùng với anh Tử Tranh sao? Dù sao cũng là đính ước từ trong bụng mẹ, tuy rằng mẹ con không còn nữa, bà ngoại cũng vừa mất, nhưng bọn họ đều hy vọng con có thể sớm ngày có gia đình."

Bạch Thừa Hàn thao tác nhanh như hổ, làm những người còn lại trong phòng yên tĩnh hoàn toàn.

Cha Bạch là người phản ứng đầu tiên: "Lão phu nhân, này, này...... Việc này chúng tôi có thể giải thích!"

Lệ lão phu nhân cau mày nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt sắc bén dừng trên người Bạch Văn Vũ, người thường xuyên xuất hiện ở Lệ gia: "Cậu đến nói, sao lại thế này?"

Bà không ngốc, người gọi là "Thân thích" của Bạch gia này, tuy nói không nhiều lắm, nhưng dăm ba câu lại rất rõ ràng.

Cậu ta nói cùng Tử Tranh đính ước từ nhỏ, chỉ là mẹ sớm không còn nữa, điều này khiến Lệ gia từ trước đến nay cho rằng "Bạch Văn Vũ" là người này.

Mặt Bạch Văn Vũ trắng bệch, cậu ta biết xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

Cậu ta không biết Bạch Thừa Hàn vì cái gì thống khoái đáp ứng lại đây, hắn ta chính là muốn tới đâm thủng tầng giấy trên cửa sổ này, nhưng Bạch Thừa Hàn sao biết được hành động của Bạch gia mấy năm nay?

Bạch Thừa Hàn đem biểu tình ba người thu vào đáy mắt, cũng đoán được tâm tư giờ phút này của Bạch Văn Vũ.

Cậu đương nhiên biết, rốt cuộc đời trước đã trải qua quá một lần, đời trước Bạch gia ba người cũng dùng thủ đoạn như này, chỉ là lúc ấy cậu vừa tới Vân Thành, tính tình ôn hòa lại không chút hoài nghi nào việc người khác rắp tâm hại, thật đúng là đã tin họ.

Nhưng kết quả đâu? Chờ cậu gả đến Lệ gia mới phát hiện, người mình gả không phải Lệ Tử Tranh, mà là chú nhỏ của hắn, Lệ Dự.

Mà Bạch Văn Vũ ngay sau đó cùng Lệ Tử Tranh đính hôn, thành một đôi được người người hâm mộ.

Không chỉ có như thế, Bạch gia còn bởi vì lừa cậu xung hỉ cho Lệ Dự nên đã cầm luôn lễ hỏi mà Lệ gia đưa, không chỉ có có mấy hộ bất động sản, còn có một ngàn vạn tiền mặt, nói đó đều là vật ngoài thân, quan trọng nhất chính là Lệ gia cảm thấy cậu thua thiệt, lão phu nhân làm chủ cho cậu 1% cổ phần của tập đoàn Lệ Thị.

Tuy rằng cổ phần này không nhiều lắm, nhưng lại bị chuyển đến trên người Bạch Văn Vũ, sau này trợ giúp Bạch Văn Vũ tiến vào trong vòng(giới nhà giàu), thậm chí bởi vì thân phận cổ đông tập đoàn Lệ thị tập, làm Bạch Văn Vũ nổi tiếng một phen.

Hơn nữa sau đó Lệ Tử Tranh tranh thân phận người cầm quyền tập đoàn Lệ thị, 1% này vừa vặn làm hắn thắng, thành công khống chế Lệ thị.

Mà hết thảy vốn là phần thuộc về Bạch Thừa Hàn, nhưng kết quả đâu?

Khi Bạch Văn Vũ và Lệ Tử Tranh hai người kết hôn, cậu cùng Lệ Dự lại bởi vì tai nạn xe cộ mà một chết một bị thương, Lệ Dự vì cậu mà chết, cậu tuy rằng còn sống, nhưng lại què một chân, khuôn mặt cũng bị hủy

Cho nên đời này còn nghĩ đến việc dẫm lên cậu thượng vị? Đừng có mơ!

Lệ lão phu nhân thấy Bạch Văn Vũ ấp úng, mày càng nhăn chặt: "Như thế nào, rất khó mở miệng sao? Ba cậu không phải nói cậu mới là đứa bé năm đó, cùng Tử Tranh đính hôn từ trong bụng mẹ? Năm đó Thu nữ sĩ cứu mẹ Tử Tranh, mới có này đoạn hôn ước này. Nếu không phải cốt nhục của Thu nữ sĩ, vậy không thể tiến vào Lệ gia ta!"

"Lão phu nhân!" Sắc mặt Bạch Văn Vũ trắng bệch, cậu ta không nghĩ tới lão phu nhân sẽ nói lời như vậy, đây là muốn chặt đứt khả năng về sau của mình cùng Tử Tranh ca sao?

Bạch Văn Vũ lại nâng mắt trong lòng đã có quyết định, chuyện này hắn phải đem chính mình trích ra ngoài.

Cơ hồ là có ý tưởng, cậu ta lại nâng lên vành mắt đã đỏ bừng, nhìn cha mẹ muốn nói lại thôi, biểu tình tuyệt vọng mà lại bi thống hối hận: "Ba, mẹ, lúc trước...... Các người vì cái gì muốn nói dối? Hiện giờ dù con có nói là cũng mới vừa biết không lâu, sợ là...... Cũng sẽ không có người tin."

Lời cậu ta nói ra lập tức làm cha Bạch mông lung, nhưng Hách Bảo Thiến tỉnh táo lại, lập tức phối hợp đứng dậy đem sự tình ôm vào người: "Lão phu nhân, việc này thật sự cùng Văn Vũ không quan hệ, đều là tại tôi nghĩ sai mới hỏng hết, cũng là năm đó đứa nhỏ Thừa Hàn này thân thể yếu, đưa về nhà bà ngoại. Lúc ấy, công ty xảy ra vấn đề, Lệ gia tìm tới, tôi lúc này mới động tâm tư...... Một bước sai từng bước sai, cũng là cùng nhau gạt Văn Vũ, thẳng đến một tháng trước Thừa Hàn trở về, lúc này mới giấu không được."

Bạch Văn Vũ đúng lúc quay đầu đi, cắn môi bộ dáng không có gì nhưng lại làm như chính mình ủy khuất.

Rõ như ban ngày cậu ta chỉ là người bị hại, cậu ta cũng là bị gạt.

Lão phu nhân vẫn luôn lẳng lặng nghe, cũng đem một màn này thu vào đáy mắt, ánh mắt lại càng thêm trầm, một nhà bọn họ này là coi bà thành đứa ngốc sao?

Lại nhìn Bạch Văn Vũ bất động nhưng ánh mắt đã đỏ lên đem nồi vứt đi không hề có trách nhiệm, lão phu nhân vốn đang nhớ đến tình cảm mấy năm nay thiệt tình thương tiếc đứa nhỏ này, bà vốn đang nghĩ cho cậu ta một cơ một cái cơ hội.

Nhưng cậu ta làm bà quá thất vọng rồi: "Trước kia không biết, vậy các người cấu kết lừa đứa nhỏ này lại đây để xung hỉ cho lão ngũ, cậu cũng không biết?"

Biểu tình Bạch Văn Vũ lập tức cứng đờ, rũ mắt xuống, tiếp tục định ném nồi*.

(*Đổ lỗi cho người khác)

Lão phu nhân cũng đã lười nghe cậu ta giảo biện: "Để đứa nhỏ này chính mình nói. Cậu không biết hôm nay lại đây trao đổi hôn sự không phải cậu cùng Tử Tranh, mà là gả cho lão ngũ nhà ta xung hỉ?"

"Xung hỉ? Cái gì xung hỉ?" Biểu tình Bạch Thừa Hàn lúc này càng thêm mờ mịt, chờ khi nhìn quanh một vòng, tựa như minh bạch cái gì, tức khắc nhíu chặt mày, tuy là biết rõ ràng hết thảy, nhưng không xác định được vẫn chưa lập tức ra tiếng chỉ trích, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Dù nháy mắt cảm xúc biến hóa, nhưng vẫn dữ thể diện trầm ổn, thậm chí không dám thể hiện cảm xúc chân thật ra bên ngoài, ngược lại càng thêm làm người đau lòng thương tiếc.

Một bên là không chút khách khí, phóng khoáng ném nồi cho người khác; một bên là đã trải qua năm tháng mài giũa, thái độ trầm ổn, cao thấp phân rõ, làm lão phu nhân thấy đáng tiếc chính mình cũng có thời điểm nhìn nhầm.

Trước kia lại cảm thấy Bạch Văn Vũ còn tạm được, nhưng cùng người bên cạnh so, đúng là khác biệt?

Hách Bảo Thiến chú ý tới ánh mắt thất vọng của lão phu nhân, trong lòng lộp bộp một chút, đột nhiên đứng phắt dậy: "Lão phu nhân, việc này thật sự không có liên quan với Văn Vũ, đều là tôi cùng ba nó buộc nó làm như vậy, nó chỉ là nghe chúng tôi nói mà thôi, việc này có thể tạm thời không nói với đứa nhỏ Tử Tranh hay không?"

Hiện giờ duy nhất điều duy nhất có thể vãn hồi chính là thái độ của Lệ Tử Tranh, nhưng chuyện này là từ lão thái thái nói hay Văn Vũ nói, hiệu quả tuyệt đối không giống nhau.

Cho nên chỉ có thể bám trụ trước, chờ Văn Vũ đem Tử Tranh dỗ trở về.

Rốt cuộc nhiều năm tình cảm như vậy, không tin đứa nhỏ Tử Tranh thật sự bỏ Văn Vũ mà chọn tên tiểu súc sinh kia.

Bạch Thừa Hàn_ người vẫn luôn xem diễn đột nhiên mở miệng: "Cần gì phải chờ thêm."

Mấy người lập tức nhìn về phía cậu, chỉ thấy Bạch Thừa Hàn chỉ chỉ phía cửa: "Hắn tới." Vẫn là cậu tìm người đem Lệ Tử Tranh kêu tới.

Rốt cuộc trò hay này, sao có thể buông tha vai chính còn lại? Không phải vai chính công Lệ Tử Tranh tình cảm vững chắc với Bạch Văn Vũ sao? Cậu thật ra muốn nhìn xem, hiện giờ hắn đối mặt với trường hợp này, vẫn sẽ lựa chọn chân ái, thất tín bội nghĩa* sao?

(Thất tín bội nghĩa:"背信弃义" và "忘恩负义" đều mang ý nghĩa bội tín bội nghĩa. Tuy nhiên "背信弃义" nhấn mạnh việc không coi trọng chữ tín, không giữ lời hứa. Còn "忘恩负义" thì có thêm ý nghĩa phản bội lại tình cảm, ơn nghĩa của người khác đối với mình)

Lựa chọn người trước sẽ được chân ái, lựa chọn người sau...... Bất quá là mất đi danh dự, làm phẩm hạnh bịt kín cùng tro bụi với chung thân thôi.

Lệ Tử Tranh là được dì giúp việc Bạch gia thông báo, nói là Bạch gia hôm nay muốn cùng Lệ gia thương lượng hôn sự, Lệ Tử Tranh nghe được tin tức này nơi nào ngồi được, còn tưởng rằng trong nhà lén lút gạt hắn không nói.

Nhưng hắn còn chưa cầu hôn, như thế nào lại có thể định đoạt qua loa? Cho nên liền dứt khoát chạy tới gặp mặt, kết quả tới nơi này rồi lại là sửng sốt: Sao Văn Vũ cũng ở đây? Thậm chí vị thân thích của Bạch gia cũng có mặt?

Lệ Tử Tranh xuất hiện hoàn toàn làm mấy người yên tĩnh, ánh mắt hắn nhìn quanh một vòng, đầu tiên là dừng ở vành mắt phiếm hồng của Bạch Văn Vũ khi nhìn thấy hắn liền cắn môi muốn nói lại thôi, nếu là ngày thường hắn khẳng định sẽ lập tức đi đến dỗ.

Nhưng hôm nay trưởng bối đều ở đây, hắn phải đè cảm xúc lại, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy trong lòng có chút không tự nhiên, cũng cảm thấy Văn Vũ trước mặt mọi người lộ ra loại này biểu tình có phải hay không không thỏa đáng?

Đặc biệt là người đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia mặt vô biểu tình.

Lệ Tử Tranh lúc trước xa xa nhìn thấy thân thích của Bạch gia, trước kia không quá chú ý, nhưng lần này lại gần nhìn thấy, lại là sửng sốt.

Bạch Thừa Hàn giống như Bạch Văn Vũ không nói, thậm chí giờ phút này Bạch Văn Vũ đỏ mắt ủy khuất cùng biểu tình Bạch Thừa Hàn hoàn toàn đối lập, khí chất không phải chỉ cao hơn một đoạn, nhưng trước kia đối phương cũng như vậy sao? Hắn phát hiện chính mình lại không hề có ấn tượng.

Nhưng Lệ Tử Tranh thực nhanh thu hồi ánh mắt, trước chào hỏi qua ba vị trưởng bối: "Là con đến muộn, nếu muốn thương lượng việc đính hôn, sao không gọi con qua cùng?"

Lời hắn rơi xuống, hiện trường càng yên lặng.

Người duy nhất ung dung thảnh thơi đại khái chính là Bạch Thừa Hàn, thậm chí khóe miệng còn cong cong, nhưng nhanh chóng hạ mắt không nói chuyện.

Lão phu nhân cầm cái ly trên bàn ném mạnh xuống, Bạch Văn Vũ như là bị dọa sợ, giật mình một cái nước mắt lập tức lăn xuống xuống, Lệ Tử Tranh theo phản xạ đi đến trước mặt cậu ta nhẹ nhàng nửa ôm: "Đây là làm sao vậy? Con nói sai cái gì sao?"

Lão phu nhân nhìn hắn ôm Bạch Văn Vũ sắc mặt càng trầm: "Nếu đều không muốn mở miệng, tôi đây nói." Đặc biệt là giờ phút này nhìn Bạch Thừa Hàn rũ mắt an tĩnh ngồi nghe, càng thêm đau lòng đứa nhỏ này, trái lại Bạch Văn Vũ đang chôn đầu trong lòng Lệ Tử Tranh như chịu ủy khuất gì, sắc mặt bà càng thêm khó coi.

Lão phu nhân dăm ba câu đem sự tình nói một lần, cuối cùng giải quyết dứt khoát: "Cũng may còn chưa đính hôn, hết thảy đều kịp. Hiện giờ mọi người đều ở đây, Tử Tranh, về sau con cùng Thừa Hàn tiếp xúc nhiều chút, đó mới chân chính là vị hôn phu đính hôn từ bé của con."

Bạch Văn Vũ nghe vậy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể lung lay sắp đổ, đột nhiên đi đến chỗ Bạch Thừa Hàn khẩn cầu: "Nhưng, nhưng, anh hai em biết việc này là em không đúng, nhưng em thích anh Tử Tranh là thật, chúng em cùng nhau lớn lên, trúc mã trúc mã, em cũng là người bị hại, em vẫn luôn cho rằng mình mới là đứa bé kia, em cũng bị lừa. Hiện giờ đột nhiên nói cho em biết mình cùng anh Tử Tranh tách ra, thực sự chịu không nổi, anh, anh thành toàn cho em cùng anh Tử Tranh đi được không? Anh, em biết Lệ gia đại nghiệp lớn, anh cùng anh Tử Tranh không có tình cảm cũng nguyện ý hôn sự này, nhưng em cái gì cũng không cần, em chỉ muốn cùng anh Tử Tranh ca ở bên nhau, anh đừng chia rẽ chúng em được không?"

Bạch Thừa Hàn nghe Bạch Văn Vũ nói xong đều hiểu cậu ta có ý gì, đầu tiên đem cậu ta trích ra ngoài, nói rằng bản thân cậu ta cũng là người bị hại, tranh thủ sự đồng tình của Lệ Tử Tranh; thứ hai nói Bạch Thừa Hàn cậu không phải thực sự coi trọng Lệ Tử Tranh, là coi trọng tài sản của Lệ gia; thứ ba làm cậu không thể chia rẽ bọn họ, kém cái nói thẳng, cậu chẳng lẽ nhẫn tâm chia rẽ đôi tình nhân sao?

Bạch Thừa Hàn lúc này an tĩnh nhìn Bạch Văn Vũ, con ngươi cậu đen nhánh, giờ phút này lại lẳng lặng nhìn người như vậy, cùng với khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nhưng cậu vẫn như cũ kiên cường thẳng lưng, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ, nhưng cả người lung lay như sắp đổ, môi giật giật, cuối cùng khẽ mở đôi môi trắng bệch, mất một lúc mới nhẹ giọng nói: "...... Được."

Toàn bộ quá trình chỉ nói một chữ, nhưng đều nói rõ tất cả.

Cậu ủy khuất, khổ sở nhưng lý trí cùng sự kiêu ngạo của cậu không cho phép cậu cùng một người đã có người trong lòng ở bên nhau.

Huống chi là loại cục diện này.

Lệ Tử Tranh đứng bên cạnh Bạch Văn Vũ, cũng cách Bạch Thừa Hàn rất gần, cho nên là nhìn rõ cảm xúc biến hóa của Bạch Thừa Hàn, cũng chấn động một cái, trong một khắc, đáy lòng Lệ Tử Tranh sinh ra áy náy, lại trốn tránh không dám nhìn cậu, nói: "Thực xin lỗi......"

Bạch Văn Vũ biết Lệ Tử Tranh đã nhiều năm như vậy, sao lại không nghe ra cảm xúc biến hóa của hắn, đặc biệt là nghe hắn nhẹ nhàng trấn an, tức giận đến xù lông, Bạch Thừa Hàn thậm chí cũng chưa sao? Hắn đây là coi trọng khuôn mặt của Bạch Thừa Hàn?

Bạch Văn Vũ cảm thấy có nguy cơ, nhưng ở thời điểm này không dám lắm miệng.

Lão phu nhân trong lòng cũng đau xót, bà nhìn bộ dáng gầy yếu đấy sau khi nói xong chỉ rũ mắt cô đơn, ngay cả như vậy, lưng vẫn thẳng thắn như cũ, lông mi dài che khuất biểu tình dưới đáy mắt, lặng im không tiếng động, lại làm lòng người chua xót, thương tiếc.

Bà có thể cảm nhận được cậu nói ra ủy khuất như nào, một bên là em trai cùng cha khác mẹ, một bên vẫn luôn cho rằng đó là vị hôn phu từ nhỏ đến lớn, nhưng kết quả sao, trong một ngày lại nhận được ba sự phản bội như vậy.

Em trai giành vị hôn phu của cậu, còn buộc cậu phải làm người.

Mà vị hôn phu kia mỗi khắc nhắc đến đều là người khác.

Tàn nhẫn nhất chính là, vì muốn loại bỏ cậu, mà lừa cậu gả cho người khác xung hỉ.

"Phanh!" Lệ lão phu nhân đã tức giận, bà trầm mặt xuống, không biết khi nào đã nhìn về phía Bạch Văn Vũ đứng phía sau Lệ Tử Tranh: "Con mặc cho cậu ta bức người? Con nên rõ ràng, Bạch tiên sinh mới là vị hôn phu của con!"

Từ đứa nhỏ này đến Bạch tiên sinh, xưng hô thay đổi, cũng tỏ vẻ thái độ lão phu nhân thay đổi, nhiều thêm vài phần tôn trọng cùng thưởng thức.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, gặp nguy không loạn, trầm ổn có độ, lúc này mới càng thích hợp làm người Lệ gia bọn họ.

Lệ Tử Tranh thở dài một tiếng: "Bà à, Văn Vũ cũng là vô tội, con thậm chí cũng chưa gặp qua vị...... Bạch tiên sinh này0."

"Bạch tiên sinh là để con kêu sao? Đó là vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ của con!" Lệ lão phu nhân gõ gõ cái bàn, "Còn cậu ta, ta sẽ không thừa nhận cậu ta tiến Lệ gia, còn tuổi nhỏ nhưng dã tâm thật ra không nhỏ."

Bà không tin Bạch Văn Vũ thật sự từ đầu tới cuối đều không biết gì, không chỉ biết rõ ràng còn giấu diếm, ngược lại mượn cơ hội làm Tử Tranh động tâm, chỉ có này tiểu hỗn đản này không thấy rõ.

Lệ Tử Tranh nắm lấy bả vai Bạch Văn Vũ vỗ vỗ trấn an, cho dù có áy náy nhưng hắn không yêu chính là không yêu, ánh mắt hắn lại kiên định: "Bà à, đây đều là thời đại nào rồi? Không còn thịnh hành kiểu đính hôn từ trong bụng mẹ này đâu, đó là đời trước định ra, con không lấy, con chỉ lấy Văn Vũ."

Cha Bạch cùng Hách Bảo Thiến nghe thế nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là giương mắt lại nhìn thấy Bạch Thừa Hàn vô tội cười, giận sôi máu.

Lệ lão phu nhân thất vọng, cũng nhìn ra: "Con có phải hay không một hai muốn cùng với đứa nhỏ tâm thuật bất chính* này ở bên nhau?"

(*Tâm thuật bất chính: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi

Nhân tính thường không qua nổi khảo nghiệm. Một số người thích dùng tâm trí ở những nơi bất chính để đầu cơ trục lợi, khích bác ly gián, đâm bị thóc chọc bị gạo.)

Lệ Tử Tranh nhíu mày, không ủng hộ chữ tâm thuật bất chính này, Văn Vũ thiện tâm lại đơn thuần, nơi nào tâm thuật bất chính? "Con đời này chỉ thích một mình Văn Vũ."

Lệ lão phu nhân: "Nói cách khác cho dù con cùng cậu ta ở bên nhau, về sau tập đoàn Lệ thị cùng con không có quan hệ, con cũng nguyện ý?"

Lời này vừa nói ra, cha Bạch, Hách Bảo Thiến đều nóng nảy, này sao có thể?

Không có Lệ gia, Lệ Tử Tranh tính là cái gì? Nhưng bọn hắn cũng không dám thật sự biểu lộ ra, hôm nay đã là tử vong khai cục, nếu lại thêm một việc chê nghèo yêu giàu, kia cũng thật chính là tử cục.

Lệ lão phu nhân có lẽ chỉ là hù dọa Tử Tranh.

Bạch Thừa Hàn ngoài ý muốn, không nghĩ tới lão phu nhân quyết đoán như vậy, trong ánh mắt nhiễm đầy ánh sáng, rực rỡ lấp lánh, gấp không chờ nổi muốn biết Lệ Tử Tranh tiếp tục tìm đường chết, không có Lệ gia, Bạch Văn Vũ thật sự sẽ nhìn trúng hắn sao?

Lệ Tử Tranh cũng không tin lão phu nhân thật sự sẽ làm như vậy, nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu: "...... Vâng."

Lệ lão phu nhân cũng không có biểu tình gì, bởi vì trừ thất vọng ra thì chẳng còn gì, bà xua xua tay, lười để ý mấy người này: "Nếu đây là quyết định của nó, vậy không cần hối hận, các ngươi đi đi."

"Nhưng......" cha Bạch còn muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là Lệ Tử Tranh kiên cường, trực tiếp mang người đi.

Bạch Thừa Hàn nhịn không được thay Lệ Tử Tranh vỗ tay cho cái dũng khí này, cũng không biết chờ sau khi thật sự mất đi quyền thừa kế Lệ gia liệu có còn kiên cường như lúc này không, rốt cuộc đời trước Lệ Tử Tranh thành công lên làm người cầm quyền Lệ gia.

Kết quả này liền bị loại trừ?

Chờ trên bàn lại lần nữa yên tĩnh, Lệ lão phu nhân nhìn về phía Bạch Thừa Hàn, thở dài một tiếng: "Bạch tiên sinh, cậu chịu ủy khuất rồi."

Bạch Thừa Hàn cười khổ một tiếng: "Lão phu nhân, người cũng thấy rồi, bọn họ hai người tình cảm vững chắc, nơi nào còn cần tôi tồn tại? Chỉ là tôi có một việc, muốn hỏi lão phu nhân."

Lệ lão phu nhân sửng sốt: "Chuyện gì?"

Bạch Thừa Hàn nghiêm túc nhìn bà: "Tôi mới vừa nghe lão phu nhân đến là vì hôn sự của con trai...... Lão phu nhân, lúc trước gạt tôi lại đây là muốn thay Lệ Dự tiên sinh xung hỉ sao?"

Lệ lão phu nhân nghi hoặc khó hiểu: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Bạch Thừa Hàn rũ mắt trầm mặc một chút, khi nâng mắt lên đáy mắt có chút ánh sáng lập loè, phá lệ loá mắt: "Kia, lão phu nhân ngài xem tôi thế nào? Chúng ta cùng nói chuyện xung hỉ được không?"

Lão phu nhân:?? Cái, cái gì.

_____________30/9/2022_