Chương 4: Dựa vào cái gì

Lệ lão phu nhân bị Bạch Thừa Hàn nói cho dọa sợ, nhưng bà nhanh chóng ý thức được Bạch Thừa Hàn làm như vậy là có nguyên nhân, bà nhẫn lại nhẹ giọng trấn an nói: “Ta biết cậu là đứa trẻ tốt, nhưng cũng không thể bởi vì giận dỗi mà cố ý lấy hôn sự của mình ra hồ nháo. Chuyện này Lệ gia chúng ta xin lỗi cậu, ta sẽ bảo Tử Tranh cho cậu một cái công đạo. Nếu Tử Tranh thật sự chết cũng không hối cải, Lệ gia cũng sẽ lấy cái khác ra bồi thường cho cậu.”

Bà mới vừa đối với Tử Tranh thất vọng, sau nghĩ đến biện pháp bồi thường, đó chính là lễ hỏi ban đầu Lệ gia chuẩn bị đưa cho Bạch gia khi Lệ Tử Tranh và Bạch Văn Vũ hai người muốn kết hôn.

Sở dĩ cho nhiều như vậy cũng vì coi trọng, nhưng tiền đề chính là Lệ gia cho rằng Bạch Văn Vũ là vị hôn phu năm đó đính ước.

Nếu Bạch Văn Vũ không phải, vậy Lệ gia dựa vào cái gì phải cho?

Lệ Tử Tranh nếu nguyện ý vì “Trúc mã” mà không tuân thủ lời hứa, còn nguyện ý rời khỏi Lệ gia, vậy chính hắn phải suy nghĩ biện pháp thỏa mãn Bạch gia.

Bà muốn nhìn xem không có Lệ gia, Lệ Tử Tranh có thuận lợi cùng Bạch Văn Vũ ở bên nhau hay không.

Đương nhiên, chủ yếu chính là phải cho đứa nhỏ kia, nếu không phải lễ hỏi, vậy dứt khoát coi như là bồi thường cũng được.

Lệ lão phu nhân cho rằng Bạch Thừa Hàn muốn xung hỉ bởi vì muốn rời khỏi Bạch gia, bà trực tiếp mở miệng: “Mấy năm nay Lệ gia vẫn luôn cho rằng Bạch Văn Vũ là cậu, Lệ gia cũng sớm bắt đầu chuẩn bị cho việc đính hôn, đương nhiên, cũng đã sớm chuẩn bị tiền quà các thứ. Nhưng, nếu Bạch Văn Vũ là giả, cậu mới là chính chủ. Tuy nói cậu cùng Tử Tranh không có duyên phận, nhưng phần tiền này là Lệ gia bồi thường cho cậu.”

Bạch Thừa Hàn nghe xong thấy ngoài ý muốn, cậu thật ra chưa từng nghe qua việc này, đời trước chỉ cho rằng đó là do cậu cùng Lệ Dự xung hỉ.

Là mấy bộ bất động sản cùng tiền và cổ phần của tập đoàn Lệ thị.

Nhưng Bạch Thừa Hàn không biết cũng bình thường, bởi vì lúc ấy cậu gả qua căn bản không biết cón có lễ hỏi này, chờ khi cậu mơ màng trở về chất vấn, Bạch gia ba người sớm đã nghĩ kỹ đối sách trả lời rồi.

Bạch Thừa Hàn nghĩ bồi thường chính là dùng từ phần tiền xung hỉ, tuy rằng đối với Lệ gia không tính là gì, nhưng đối với Bạch Thừa Hàn mà nói đó đã là con số lớn.

Chỉ cần 1% cổ phần của tập đoàn Lệ thị, cũng đủ cho cậu mỗi năm được chia cả trăm triệu tiền hoa hồng.

Bạch Thừa Hàn cho dù rõ ràng, vẫn là cự tuyệt: “Lão phu nhân hiểu lầm, nếu hôn sự không thành, vậy cũng không cần vì việc này mà bồi thường. Lão phu nhân, tôi không có giận dỗi, cũng không nói giỡn, tôi thật sự là nguyện ý xung hỉ cùng Lệ tiên sinh.”

Bạch Thừa Hàn nói xong đáy mắt mang theo ý cười nghiêm túc nhìn Lệ lão phu nhân, đôi mắt sạch sẽ thấu triệt, giờ phút này cong mày cười, dù chỉ là nhàn hạ ngồi ở một chỗ, cũng đủ cho người ta một loại cảm giác an tâm tin phục.

Nhưng khuôn mặt cậu ngây ngô lại cùng khí chất cả người hoàn toàn tương phản, người trước là hòn ngọc chưa qua mài giũa, người sau lại là trải qua tất cả, ánh mắt Lệ lão phu nhân nhịn không được càng thêm nhu hòa, đứa nhỏ này mấy năm nay sợ là ăn không ít khổ.

Cũng trách bọn họ đã quá tín nhiệm Bạch gia, cuối cùng nháo thành ra như vậy.

Lệ lão phu nhân lắc đầu: “Lão ngũ trước đó chưa tính, hiện giờ…… Sợ là sẽ chậm trễ cậu. Việc này không cần nhắc lại, Bạch tiên sinh trước không cần cự tuyệt. Mấy thứ này vốn dĩ chính là cho vị hôn phu đã đính ước từ trong bụng mẹ của Tử Tranh, vốn tưởng là Bạch Văn Vũ, nhưng nếu cậu mới là chính chủ, tuy nói hôn sự không thành, nhưng bồi thường cũng là phải cho. Trừ bỏ cha mẹ Tử Tranh chuẩn bị ở ngoài, ta cùng lão gia tử làm trưởng bối cũng cho, có mấy bộ bất động sản, ba phần dưới danh nghĩa công ty, cộng thêm 2% cổ phần tập đoàn Lệ thị".

Lão phu nhân nhìn Bạch Thừa Hàn không hề động tâm như cũ muốn cự tuyệt, trước một bước mở miệng: “Cậu hãy suy xét tốt một chút, tình cảnh hiện giờ của cậu, mấy thứ này chỉ có lợi. Huống chi, cậu không nghĩ đến xả giận sao? Những thứ này Bạch Văn Vũ cũng biết, nhưng cậu ta hiện giờ đã mất đi tư cách có nó.”

Bà tốt xấu gì cũng đã sống mấy chục năm, sao không thể nhìn ra tiểu tâm tư của đứa nhỏ kia?

Bạch Thừa Hàn đích xác cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cậu không nghĩ lấy nó.

Nhưng lão phu nhân nói không tồi, ít nhất trước mắt cậu cũng không nghĩ Bạch Văn Vũ có thể lấy được, nếu Bạch Văn Vũ biết, sợ là tức muốn chết đi.

Cậu nghĩ nghĩ: “Tôi sẽ suy xét.” Cùng lắm thì đến lúc đó cho Lệ Dự.

Bạch Thừa Hàn vẫn không từ bỏ việc xung hỉ: “Lão phu nhân, người cũng suy xét một chút lời tôi nói đi, kỳ thật, tôi cùng với Lệ tiên sinh trước kia có gặp qua.”

Lệ lão phu nhân sửng sốt: “Cái gì? Cậu đã gặp qua lão ngũ?”

Bạch Thừa Hàn nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng là vừa mới biết được lão phu nhân là vì Lệ tiên sinh tới, cho nên có cái ý tưởng này. Năm kia, Lệ tiên sinh đi Giang Thành công tác, khi đó bà ngoại tôi thân thể không tốt vừa vặn đi xem bệnh, chỉ là trên đường chúng tôi bị mất tiền, bị đuổi xuống xe. Lúc ấy, trời rất nóng, may mắn được Lệ tiên sinh đi qua cho chúng tôi ngồi nhờ đến bệnh viện. Vốn dĩ lần này tới Vân Thành trừ bỏ muốn vào đại học, chính là tự mình đến gặp Lệ tiên sinh nói lời cảm ơn, không nghĩ tới…… Lệ tiên sinh nửa năm trước sảy ra tai nạn. Hơn nữa, vừa vặn biết bọn họ tính toán làm như vậy, tôi muốn báo đáp ơn Lệ tiên sinh, cũng liền ngầm đồng ý cho bọn họ đem sinh thần bát tự đưa qua.”

Lời này Bạch Thừa Hàn nói không phải là giả, năm cậu 18 tuổi từ ở nông thôn mang bà ngoại đi Giang Thành xem bệnh, đích thực được Lệ Dự giúp đỡ.

Nhưng bọn họ không chỉ gặp qua một lần, sau đó cậu vừa vặn ở Giang Thành phụ trách công việc dọn gạch, còn gặp qua đối phương rất nhiều lần.

Bạch Thừa Hàn khi còn nhỏ thân thể không tốt, vì chữa bệnh cho nên đi học tương đối trễ, 18 tuổi năm ấy cậu mới cao một chút, chỉ có thể thừa dịp nghỉ hè đi làm việc phí sức, Lệ Dự thấy được, cho cậu một cơ hội làm việc, tuy chỉ là công việc phụ vặt nhưng đã đỡ hơn dọn gạch rồi.

Chỉ là khi đó Bạch Thừa Hàn cũng không biết hắn chính là Lệ Dự.

Thẳng đến đêm kết hôn đó cậu mới biết người mình gả không phải Lệ Tử Tranh, nhưng nhìn đến khuôn mặt Lệ Dự nằm trên giường bệnh, cậu vẫn ở lại.

Nhưng khi đó cậu không biết chính mình bị đoạt mất vận khí, vận đen quấn thân, không chỉ không giúp được Lệ Dự, ngược lại hại hắn vì cứu mình mà chết.

Lệ lão phu nhân không nghĩ tới còn có chuyện này, ngẫm lại năm đó lão ngũ đích xác ở Giang Thành.

“Tuy là như thế nhưng cũng không được, việc này không cần thương lượng!” Lệ lão phu nhân vẫn kiên định lắc đầu cự tuyệt.

Bạch Thừa Hàn không tiếp tục kiên trì nữa, cũng không phải là từ bỏ, mà là cậu nhìn ra Lệ lão phu nhân hôm nay bất luận như thế nào đều sẽ không đáp ứng.

Cũng may cậu biết sự tình sẽ mau có chuyển biến, cho nên cũng chỉ là làm bộ tiếc hận một tiếng: “Lão phu nhân, tôi là thật sự nguyện ý hỗ trợ. Tuy rằng là xung hỉ, chính thức kết hôn, nhưng về sau còn có thể ly hôn đúng hay không? Ngài hãy suy xét, tôi cùng với Lệ tiên sinh sinh thần bát tự tương xứng, thật sự kết hôn xong thân thể Lệ tiên sinh có thể chuyển biến tốt đẹp được thì sao?"

Lệ lão phu nhân lại đứng dậy: “ Bạch tiên sinh cũng suy xét tốt một chút về việc bồi thường. Lần này gặp mặt quá vội vàng, lần sau chúng ta định ngày sẽ nói chuyện tiếp.”

Lệ lão phu nhân cùng Bạch Thừa Hàn trao đổi phương thức liên hệ, liền rời đi trước.

Bạch Thừa Hàn ngồi lại trên ghế không nhúc nhích, trực tiếp dò hỏi hệ thống: “Tiểu Bạch, cậu là hệ thống không gian tích góp vận khí, cậu sinh ra là phản Thiên Đạo mà không làm ảnh hưởng khí vận chi tử, cậu đừng nói với tôi cậu chỉ là một cái không gian tồn trữ đi?”

【 Tất nhiên không phải! Chúng tôi có năng lực rất mạnh! 】

Bạch Thừa Hàn: “Ồ? Có thể có hộp bách bảo? Có thể đổi giá trị nhan sắc? Khí vận? Hay các kỹ năng khác không?”

【 Chúng tôi nếu là phản vận khí, khẳng định không thể có cái đó, nhưng mà, chúng tôi vẫn rất hữu dụng……】 chỉ là âm thanh hệ thống càng ngày càng nhỏ, bị Bạch Thừa Hàn bắt giữ đến, cậu hỏi như vậy, cũng là đột nhiên nhớ tới, tổng thể hệ thống chỉ dựa vào việc phản vận khí đi? Mới có thể có điểm.

Bạch Thừa Hàn: “Cho nên tác dụng của các cậu là?”

【 Chỉ cần ký chủ có thể ngăn cản đến vận khí của đối phương, như vậy ký chủ ngăn cản được bao nhiêu giá trị, là có thể tương ứng được bấy nhiêu giá trị phản vận khí, đến lúc đó có thể tăng cấp bậc, mở ra không gian cấp bậc. Hiện giờ ký chủ là cấp 0, chờ đạt tới cấp 1, không gian sẽ mở ra, nơi đó có một cái linh tuyền, chỉ cần có nước ôn tuyền, trị bệnh không nói, còn giúp thân thể cường tráng.】

Ánh mắt Bạch Thừa Hàn sáng lên, chữa bệnh? Không phải là điều Lệ Dự cần sao?

“Muốn đem cấp bậc không gian đạt tới cấp 1, yêu cầu bao nhiêu giá trị phản vận khí?”

【100. 】

Bạch Thừa Hàn nghĩ thầm thật ra cũng không nhiều lắm, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, cậu cảm thấy hệ thống còn rất nhiều chuyện không thẳng thắn: “Như vậy sao? Tôi phải nỗ lực tích cóp đủ 100 mới có thể mở ra, trái lại Bạch Văn Vũ, cậu ta chỉ cần được 1 điểm giá trị vận khí, là có thể đổi được thực lực bản thân hay đồ vật, như vậy có phải hay không…… Cậu so với hệ thống của cậu ta yếu hơn?”

【 Đương nhiên không phải! 】có thể nói gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói yếu!

【 Chúng tôi tuy rằng không đề xướng đầu cơ trục lợi, nhưng chúng tôi cũng không yếu, chỉ là khinh thường dùng những kiểu đường ngang ngõ tắt, nhưng nếu là trừng ác hướng thiện, chúng tôi vẫn có thể sử dụng. 】

Bạch Thừa Hàn nhướng mày: “Tỷ như?”

【 Khụ, tỷ như có thể sử dụng giá trị phản vận khí để xem xét cảm xúc của người bên cạnh, như là giá trị động tâm, giá trị hảo cảm, giá trị chán ghét, hoặc là giá trị thể năng, có phải nghe siêu lợi hại đúng không! 】

Bạch Thừa Hàn kéo dài âm thanh: “Cho nên chỉ nhìn được mấy cái tịch mịch? Nhìn Bạch Văn Vũ bên kia, có thể đổi thêm buff vẫn luôn tồn tại, tôi đây chỉ có thế, còn cần tiêu hao giá trị phản vận khí?”

Bạch Thừa Hàn tuy rằng không tiếp tục nói cái khác, nhưng lời này như ngầm nói: Ngươi có phải hay không không được?

【…… Ai, ai nói chỉ có thế? Chúng tôi có thể cho cậu một ít phúc lợi, các loại giá trị cảm xúc cùng với các loại giao diện thực lực của Bạch Văn Vũ, cậu có thể xem miễn phí được rồi? 】

Bạch Thừa Hàn thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng trên mặt vẫn như cũ không hiện: “Chỉ có vai chính thụ?”

【 Còn còn, vai chính công cũng tính được không? 】

Bạch Thừa Hàn lại tiếp tục nói: “Hơn nữa Lệ Dự....”

【 Ký chủ cậu quá đáng vừa thôi, Lệ Dự là pháo hôi, cậu không thể xem miễn phí, lại nói xem một lần cũng không đắt, 1 điểm giá trị phản vận khí, tôi sẽ không bị mắc mưu nữa đâu. 】

Bạch Thừa Hàn biết hệ thống sẽ không nhượng bộ, xem ra chỉ có thể xem được hai cái miễn phí, bất quá cũng không sao.

“Nếu tôi thành công ngăn cản được, Bạch Văn Vũ có cảm nhận được không?”

【 Sẽ không! Cậu phải tin tưởng Tiểu Bạch đây! 】

Bạch Thừa Hàn sau khi làm rõ rốt cuộc đứng lên, có thể tùy thời xem xét các loại trị số của hai người này, cũng tiện điều chỉnh chiến lược, cậu nếu đã trọng sinh, nếu còn để bọn họ tốt tốt đẹp đẹp đem cậu và Lệ Dự ra làm lá chắn cho hai người họ chiếu tổ, cậu liền sống uổng phí một đời.

Chỉ là cửa phòng nháy mắt mở ra, chờ khi cậu quay lại thì thấy Bạch Văn Vũ cùng Lệ Tử Tranh ở đó, Bạch Thừa Hàn vừa mới ở trước mặt lão phu nhân chính khí lẫm nhiên*, thoải mái đứng ở nơi đó, cả người lười biếng mà lại mang theo một loại nguy hiểm, lạnh lạnh liếc xéo Bạch Văn Vũ một cái: “Tránh ra.”

(*Mạnh Tử nói: "Cái khí hạo nhiên này là chính đại quang minh nhất, là rắn chắc mạnh mẽ nhất, dùng chính trực để bồi dưỡng nó và không gây tổn hại nó thì nó sẽ lấp đầy giữa trời đất. Cái khí hạo nhiên này tương xứng hợp với nghĩa và Đạo.)

Bạch Văn Vũ nhất thời bị ánh mắt dọa đến, nhưng lại thấy đối phương đã khôi phục lạnh nhạt, nghĩ thầm là chính mình nhìn lầm rồi, lập tức bắt đầu diễn kịch, vành mắt đỏ bừng, đáng thương vô cùng: “Anh, chúng em muốn cùng anh nói chuyện.”

Lệ Tử Tranh cũng ngoài ý muốn, thấy Bạch Thừa Hàn hoàn toàn bất đồng, cau mày thật sâu, nhưng hắn cũng chưa phát hiện, chính mình luôn chú ý đến đối phương mà không biết.

Bạch Thừa Hàn lười biếng nghe Bạch Văn Vũ cố ý nói “Chúng em”, cái loại lén lút thị uy này làm cậu bật cười: “Được thôi.” Chỉ là cùng lúc đó, trong đầu bảo Tiểu Bạch mở giao diện giá trị cảm xúc của hai người.

Cơ hồ là trong đầu Bạch Thừa Hàn vừa nói xong, soạt một cái đỉnh đầu hai người đối diện xuất hiện một cái giao diện trong suốt.

【 Bạch Văn Vũ 】

【 Giá trị mỹ mạo: 50】

【 Giá trị động tâm ( đối với Lệ Tử Tranh): 30】

【 Giá trị hảo cảm ( đối với Bạch Thừa Hàn): 0】

【 Tổng hợp điểm kỹ năng: 30 】

Bạch Thừa Hàn nhìn cái giá trị động tâm 30 kia trầm mặc, đặc biệt là quay đầu nhìn đến giá trị động tâm trên trán Lệ Tử Tranh đối với Bạch Văn Vũ là 80, trong lúc nhất thời nghĩ, hai người này đúng là một đôi thật sao?

Hệ thống có vấn đề sao?

Bạch Thừa Hàn ở trong đầu hỏi hệ thống một câu: Các số liệu mức giới hạn là bao nhiêu?

【 Đều là 100. 】

Bạch Thừa Hàn minh bạch, Cậu ý vị thâm trường* liếc mắt nhìn Bạch Văn Vũ một cái, lúc hai người đến gần hàng ghế, Bạch Thừa Hàn đột nhiên mở miệng hỏi Bạch Văn Vũ: “Văn Vũ, cậu không phải muốn hẹn cùng Trữ Kim Thịnh 6 giờ đi xem phim điện ảnh mới chiếu? Đã hơn 5 giờ rồi, cậu không đi sao?”

(*Khái niệm chủ yếu. "Ý vị thâm trường" (Ý vị, sâu xa) – Chương "Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)": "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長)".)

Lời này vừa ra, hai người đằng trước vốn đang đi tới đều là sửng sốt, đặc biệt là Lệ Tử Tranh đột nhiên xoay người: “Kim Thịnh? Em sao lại hẹn cùng Kim Thịnh đi xem phim điện ảnh?”

Bạch Thừa Hàn nhìn giá trị động tâm trên đỉnh đầu Lệ Tử Tranh vèo một cái giảm xuống 78, ở trong lòng oác oác một tiếng, không phải tình cảm kiên cố không phá vỡ nổi sao.

Bạch Văn Vũ bị đánh một cái trở tay không kịp, đặc biệt là không biết Bạch Thừa Hàn thế nào lại biết việc này, chẳng lẽ là nghe lén cậu ta gọi điện thoại?

Nhưng hiện tại nhanh chóng vội đi giải thích: “Em, em không có, anh, sao anh có thể đổ oan cho em như vậy?” Vành mắt đồng thời đỏ lên không nói, còn làm vẻ mặt như vô cùng đau đớn, thất vọng nhìn Bạch Thừa Hàn.

Bạch Thừa Hàn lấy điện thoại ra: “Như vậy sao, vậy tôi gọi hỏi Trữ tiên sinh một chút.” Nói rồi bắt đầu ấn dãy số.

Bộ dáng Bạch Văn Vũ vốn đang kiên định nhìn Bạch Thừa Hàn, đoán Bạch Thừa Hàn không có khả năng biết số Trữ Kim Thịnh, nhưng theo dãy số ấn xuống, đột nhiên sinh ra một cỗ hàn ý, sợ thật sự làm Trữ Kim Thịnh với Lệ Tử Tranh gặp nhau, chuyện cậu ta nuôi cá* chẳng phải là bại lộ sao?

(*giống như bắt cá nhiều tay, quen biết nhiều người một lúc)

Ít nhất cậu ta hiện tại không nghĩ đến việc từ bỏ ao cá Trữ Kim Thịnh này.

“Anh Tử Tranh, em sai rồi! Em không nên gạt anh, em đích thực cùng anh Kim Thịnh có giao ước!” Ngay lúc Bạch Thừa Hàn ấn đến con số cuối cùng, Bạch Văn Vũ rốt cuộc tiến lên ngăn cản hành động của Bạch Thừa Hàn lại.

Bạch Thừa Hàn nhìn trên đỉnh đầu Lệ Tử Tranh giá trị động tâm lại soát cái giảm xuống một đoạn.

Ngực Lệ Tử Tranh kịch liệt phập phồng, nghĩ đến chính mình vừa mới vì đối phương mà quyền thừa kế đều từ bỏ, kết quả đâu? Cậu ta thế nhưng lén lút cùng bạn cùng phòng của hắn hẹn xem nhau đi xem phim điện ảnh?

Lệ Tử Tranh hít sâu một hơi, nhìn vành mắt hồng hồng của Bạch Văn Vũ đang muốn giải thích: “Tôi đối với cậu quá thất vọng rồi!”

Dứt lời, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Bạch Văn Vũ hô to một tiếng: “ Anh Tử Tranh!” Theo sau là tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn Bạch Thừa Hàn, đối diện là Bạch Thừa Hàn bộ dáng vô tội, càng nghiến răng nghiến lợi, trên đỉnh đầu giá trị hảo cảm vốn dĩ là 0, trực tiếp biến thành giá trị chán ghét 20.

Bạch Thừa Hàn lại ngay lúc Bạch Văn Vũ định xoay người đuổi theo Lệ Tử Tranh trước một bước, dựa vào ghế, một tay cắm túi quần, cười tủm tỉm: “ À đúng rồi, quên nói, lão phu nhân nói cậu đã là giả, cũng không phải thật sự là vị hôn phu đính hôn từ trước, lúc trước nói phải cho vị hôn phu đó lễ hỏi gì giờ tự nhiên không tính, còn nói…… Phải bồi thường lại cho tôi. Thêm nhiều đồ vật như vậy, vài phần bất động sản, lại vài phần ở công ty, nghe nói còn có 2% cổ phần? Nhiều như vậy…… Tôi đây mấy năm chỉ ngồi không cũng có thể so Bạch gia còn cao hơn?”

Bạch Văn Vũ vốn dĩ đã bước đi nghe vậy liền ngừng lại, cậu ta khó tin quay đầu: “Cái, cái gì? Anh nói cái gì?”

Quá mức khó có thể tin, cả người đều vì phẫn nộ mà run rẩy, đại não một mảnh trống không, chỉ còn nghe được những thứ kia.

Đều phải cho Bạch Thừa Hàn?

Dựa vào cái gì? Những cái đó đều là của cậu ta!

Bạch Văn Vũ tức giận đến tái cả mặt, cậu ta nghĩ Bạch Thừa Hàn nói dối, nhưng nếu không phải lão phu nhân nói, Bạch Thừa Hàn sao có thể biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy?

Tưởng tượng đến loại khả năng này, Bạch Văn Vũ muốn điên rồi: “Không có khả năng!” Cậu ta thậm chí đã đi ra ngoài khoe, nói cậu ta không lâu liền trở thành lão bản tập đoàn Lệ thị trong tay nắm cổ phần, kết quả…… Quay đầu liền thành Bạch Thừa Hàn?

Cậu ta không chịu nổi cái ủy khuất này!

Ánh mắt Bạch Thừa Hàn lơ đãng dừng ở phía sau Bạch Văn Vũ, nhưng Bạch Văn Vũ lúc này chịu đả kích quá mức tức giận cũng không thấy được, cậu chậm rì rì vô tội nhún vai: “Cậu cũng không lỗ, tuy rằng không có được tài sản, nhưng cậu cùng Lệ Tử Tranh có thể bên nhau, này cũng không tính lỗ có phải không? Người sao có thể so với vật ngoài thân được?”

“Ai hiếm lạ chứ!” Bởi vì quá mức phẫn nộ ghen ghét không cam lòng, các loạt cảm xúc ùn ùn kéo đến, Bạch Văn Vũ buột miệng thốt ra.

Chỉ là nói ra mới hối hận, nhưng nghĩ đến nơi này chỉ có hai người cũng không sao, đúng lúc này nghe thấy âm thanh Lệ Tử Tranh nghiến răng nghiến lợi phát ra từ phía sau: “Ai hiếm lạ? Ha, là không hiếm lạ.”

Bạch Văn Vũ đột nhiên xoay người, chờ khi thấy người đến là ai, cả người đều run rẩy: Xong rồi!

________________1/10/2022_