Chương 2: Đá vận khí

Bạch Thừa Hàn khi nãy vừa mới ở dưới lầu đã xác định, ngọc thạch này tuyệt đối có gì đó không bình thường, thậm chí có thể đối với Bạch Văn Vũ mà nói, là có tác dụng lớn, nếu không Bạch Văn Vũ sẽ không như vậy gióng trống khua chiêng cũng muốn đoạt đi.

Không biết vì sao, trong đầu Bạch Thừa Hàn hiện lên bộ dáng Bạch Văn Vũ hiện giờ, cùng mười năm sau hoàn toàn bất đồng, lúc sau cậu đã không thể nào có thể nhìn thấy Bạch Văn Vũ, đều là thấy trên TV.

Cậu tưởng bởi vì tác dụng của hóa trang, nhưng sau ngẫm lại…… Bộ dáng kia càng như là chỉnh dung, cũng có thể sửa khuôn mặt tự nhiên như thật đến không hề có bất luận sơ hở gì như là trời sinh?

Bạch Thừa Hàn híp mắt, vươn tay rửa mặt, sau đó duỗi tay đem ngọc thạch một lần nữa đặt ở lòng bàn tay.

Chỉ là lực chú ý cậu đều đặt ở ngọc thạch nhìn xem nó rốt cuộc có cái gì bất đồng, căn bản đã quên chính mình vừa mới làm lòng bàn tay bị thương.

Để ngọc thạch nằm trong lòng bàn tay, máu Bạch Thừa Hàn cơ hồ là trong khoảnh khắc này bị ngọc thạch hấp thu.

Bạch Thừa Hàn chỉ cảm thấy địa phương từ lòng bàn tay bắt đầu đau, cái loại này thực đau đớn, khiến cậu cố chống đỡ mới không ngất đi, dần dần màu đen trước mắt từng đợt tan đi, Bạch Thừa Hàn mới cúi đầu nhìn xem, nhưng vừa thấy lại ngây ngẩn cả người.

Trong lòng bàn tay trống không, ngọc thạch kia…… Lại là biến mất không thấy?

Thay thế chính là lòng bàn tay cậu nhiều thêm một đạo tơ hồng, cùng lòng bàn tay như muốn hòa hợp thành một thể.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng máy móc.

【Chúc mừng ký chủ đi vào hệ thống không gian vận khí, Tiểu Bạch hết sức trung thành vì ký chủ phục vụ. 】

Bạch Thừa Hàn:?? Cái gì?

Không đợi Bạch Thừa Hàn nghĩ kỹ, trong đầu đột nhiên bị bắt tiếp thu một cách dũng mãnh rất nhiều thứ, Bạch Thừa Hàn hồi lâu mới tiêu hóa hết được.

Nguyên lai thế giới này vốn là một quyển sách, mà cậu bất quá được Thiên Đạo chỉ định là vị caca chiếu tổ* pháo hôi thân tử khí, còn vị vận khí chi tử* khiêm vai chính chính là vị em trai cùng cha khác mẹ kia.

(Chiếu tổ: gần như kiểu con cháu trưởng đời sau được truyền)

(Chi tử: Con thứ_Trừ con đầu lòng, các con khác là

chi tử

支子.Tên gọi khác của

chi tử

梔子 cây dành dành.)

Cậu tồn tại chính là vì giúp đối phương trở thành người chiếu tổ, mà thời điểm mấu chốt chính là lúc ở dưới lầu kia.

Ba ngày trước đời trước vì vai chính Bạch Văn Vũ thấy được một cái hộp hệ thống bách bảo, nhưng hệ thống cấp bậc quá thấp tạm thời không thể mở ra, yêu cầu người kế thừa tổ thạch khí vận cực tốt mới có thể khởi động.

Một khi khởi động được, Bạch Văn Vũ có thể cướp đoạt giá trị vận khí của người khác vào chiếc hộp bách bảo, mà bên trong nó chứa các loại trị số khác nhau.

Bao gồm như giá trị nhan sắc, vận khí, độ hảo cảm, thuộc tính vạn nhân mê, các loại kĩ năng chuyên nghiệp.

Bạch Văn Vũ xác thực thành công, cậu ta lấy được ngọc thạch tổ truyền của Bạch Thừa Hàn, bởi vì ngọc thạch công đức đủ mạnh, Bạch Văn Vũ lập tức tăng lên vài bậc, đồng thời cũng cướp đi vận khí nguyên bản thuộc về Bạch Thừa Hàn, làm cậu trở thành một thân dẫn vận đen.

Mà khí vận chi tử của Bạch Văn Vũ kế tiếp như xoay chuyển.

Bạch Thừa Hàn nghĩ đến đời trước vị em trai cùng trai khác mẹ này không bao lâu liền trở thành đệ nhất đỉnh lưu, người đầu tiên trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất, ở các lĩnh vực khác lấy giải thưởng tới mềm tay, còn cùng hôn phu đính ước từ trong bụng mẹ của cậu trở thành cặp CP chồng chồng xứng đôi nhất màn ảnh.

Bạch Thừa Hàn nghĩ đến những thứ đấy đều đến từ việc cướp đoạt vận khí của người khác mà được, liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Bạch Thừa Hàn tiêu hóa xong ký ức truyền thừa, rốt cuộc hỏi ra điều mà bản thân muốn hỏi nhất: “Ngươi lại là cái gì? Hệ thống không gian vận khí là gì?”

【 Chúng tôi là ngược với Thiên Đạo, hệ thống không gian vận khí nơi tích góp vận khí khác với sự tồn tại của hộp hệ thống bách bảo trơ trẽn kia, quá không đạo đức! Quá không có giới hạn! 】

Bạch Thừa Hàn ngẫm lại Bạch Văn Vũ đời trước cướp đoạt, chiếm lấy bao nhiêu vận khí sự sống của người khác, như suy tư gì gật đầu: “Nói cách khác cậu ta cho dù không đoạt vận khí của tôi, cũng có thể đoạt của người khác?”

【 Gần như vậy, đời đời đều có vận khí truyền xuống giống nhau, chỉ là có tốt có xấu, vận khí tốt có thể bị cướp đoạt đi. Bất quá, ít nhất trước mắt, không ai có khí vận có thể so sánh được với Tiểu Bạch này! 】

Bạch Thừa Hàn vừa định hỏi cái gì, cửa phòng lại bị gõ vang lên.

Bạch Thừa Hàn không cần nghĩ liền biết ai, sợ là Bạch Văn Vũ chưa từ bỏ ý định còn nhớ thương khối ngọc trong tay cậu.

Vốn dĩ không để ý tới, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới đời trước hôm nay phát sinh một sự kiện khác, vẫn là quyết định đi mở, chỉ là trước đó, có một số việc muốn hỏi cho rõ ràng.

“Hộp hệ thống bách bảo của cậu ta có thể nhìn ra tôi đã đem ngọc thạch hấp thụ không?” Bạch Thừa Hàn không nghĩ nhanh như vậy liền bại lộ, cậu mới vừa trọng sinh trở về, một khi bị Bạch Văn Vũ biết, dễ dàng rút dây động rừng.

【 Tự nhiên không thể, hộp hệ thống bách bảo đừng nói còn không có mở ra, nếu là mở ra, cũng chỉ là hệ thống giống nhau thôi. 】

Bạch Thừa Hàn hồ nghi: “Phải không?” Đời trước như thế nào cậu lại bị hấp thu dễ dàng như vậy?

【 khụ, tóm lại hệ thống kia chỉ có thể cảm giác được ngọc thạch còn ở trên người của cậu, cái khác đều không thể nhìn trộm đến. 】

Bạch Thừa Hàn lúc này mới tiến lên đi mở cửa, quả nhiên đứng bên ngoài là Bạch Văn Vũ, tay bưng một cái khay, bên trong là một chén canh, vừa thấy cậu mở cửa, vành mắt lộ ra áy náy phiếm hồng, đáng thương hề hề nhìn Bạch Thừa Hàn, thanh âm nghẹn ngào mà lại ủy khuất: “Anh, thực xin lỗi, em cũng không biết mẹ đã làm loại chuyện như thế…… Anh tức giận cũng là đúng, nhưng em đã nói qua với mẹ, người cũng biết sai rồi. Anh xem, đây là người làm cho anh, chúng ta tóm lại là người một nhà, cho dù tức giận cũng không thể để hại thân thể của mình đúng không?”

Bạch Thừa Hàn đứng không nhúc nhích, bất quá rất bội phục Bạch Văn Vũ không biết xấu hổ.

Dưới lầu đều xé rách mặt thành như vậy, cậu ta còn làm như không có việc gì.

Bạch Thừa Hàn lười cùng cậu ta vô nghĩa, ra vẻ trào phúng nói: “Biết sai rồi? Sao không tự lại đây xin lỗi? Vừa nãy bên dưới nói gì? Không phải là nên tự mình lại đây? Cậu tự chủ trương nói mẹ cậu xin lỗi, bà ta biết không? Có cần tôi kêu bà ta lại đây đối chất một chút không?”

Sắc mặt Bạch Văn Vũ cứng đờ, không nghĩ tới Bạch Thừa Hàn đột nhiên khó chơi như vậy, chỉ là biết sự thật năm đó, lại thay đổi lớn như vậy?

Cậu ta trên mặt không có lộ ra biểu cảm gì, ở trong lòng lại dò hỏi hệ thống, chờ khi không có khác thường ngọc thạch còn ở trên người Bạch Thừa Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là chính mình nghĩ nhiều.

Bạch Thừa Hàn đem phản ứng của cậu ta thu vào đáy mắt, lúc này mới như là không kiên nhẫn, cánh tay che ở khung cửa: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Không nói liền chạy nhanh tránh ra, đừng chậm trễ tôi đi ngủ!”

Bạch Văn Vũ ngày thường ỷ vào tài nghệ bản thân không ai đối cậu như thế, vẫn là lần đầu bị người ta đối xử như vậy, trên mặt cậu ta cố nhịn xuống, bàn tay nắm chặt, không quên mục đích lần này tới chủ yếu làm gì: “Anh nếu là không cao hứng thì lần sau không quấy rầy nữa. Chỉ là lần này muốn nói với anh một tiếng, buổi chiều 3 giờ Lệ phu nhân muốn cùng anh gặp mặt, nói chuyện hôn sự cùng Lệ gia."

Cậu ta chỉ đề ra Lệ phu nhân, cũng không có nói chính là mẹ Lệ Tử Tranh.

Nhưng đời trước Bạch Thừa Hàn lại cho rằng cậu ta nói chính là mẹ Lệ Tử Tranh, rốt cuộc cùng cậu có hôn ước chính là Lệ Tử Tranh, muốn nói hôn sự, lại là Lệ phu nhân, tự nhiên chính là mẹ ruột Lệ Tử Tranh.

Chỉ tiếc, vị Lệ phu nhân này lại không phải.

Bạch Văn Vũ không thấy được Bạch Thừa Hàn nghe xong đáy mắt hiện lên lạnh lẽo, bởi vì bị ngăn cản hơn phân nửa cánh cửa, Bạch Thừa Hàn đứng ngược sáng ở nơi đó, Bạch Văn Vũ trong lúc nhất thời không thấy rõ biểu tình của Bạch Thừa Hàn, chỉ cảm thấy đối phương cả nửa người giấu trong bóng tối, bị bóng tối bao trùm tạo cho người ta một loại nguy hiểm nhỏ.

Trong nháy mắt, Bạch Văn Vũ cho rằng chính mình nhìn thấy một con mãnh thú, một chút không chú ý, nó liền lại đây cắn đứt cổ cậu ta.

Bạch Văn Vũ theo bản năng lui ra sau một bước, nhưng ngay sau đó ngoài dự đoán, Bạch Thừa Hàn gật đầu đồng ý.

Bạch Văn Vũ không nghĩ tới thuận lợi như vậy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Bạch Thừa Hàn, chỉ là lúc này Bạch Thừa Hàn đã cúi đầu.

Bạch Văn Vũ nhìn cách cửa đóng lại, hắn cảm thấy phía sau lưng ra một tầng mồ hôi lạnh, là ảo giác đi? Một màn vừa nãy khẳng định là ảo giác.

Mặc kệ thế nào, Bạch Thừa Hàn đồng ý, như vậy sự tình kế tiếp liền thuận lợi rất nhiều, hắn cùng Tử Tranh ca cũng có thể quang minh chính đại.

Chỉ cần chờ một chút nữa, chờ hắn cướp được ngọc thạch cùng vận khí của Bạch Thừa Hàn, lại đem Bạch Thừa Hàn đưa cho cái người nửa sống nửa chết kia xung hỉ.

Nếu vậy, là Bạch Thừa Hàn gả cho người khác trước, là Bạch Thừa Hàn phụ Tử Tranh ca trước, nếu sau này chân tướng hắn là giả thân phận bị vạch trần, hắn cũng chỉ là một người vô tội, càng có thể làm Tử Tranh ca thương tiếc!

Còn Bạch Thừa Hàn…… Trước mắt cứ để anh ta đắc ý mấy ngày.

Bạch Thừa Hàn đóng cửa lại, cùng lúc đó âm thanh hệ thống đồng thời vang lên: 【 Cậu ta chắc chắn không có lòng tốt như vậy, khẳng định là có mục đích khác, như thế nào sẽ có lòng tốt nhắc nhở cậu? Cậu đừng mắc mưu! Ký chủ cậu như thế nào liền đáp ứng? 】

Khuôn mặt Bạch Thừa Hàn lại phá lệ bình tĩnh, cậu một lần nữa đứng ở trong căn phòng sáng ngời, quanh thân bao phủ một tầng quang, thánh khiết mà lại tươi đẹp, phảng phất như đời trước chưa bao giờ phát sinh, nhưng Bạch Thừa Hàn biết rõ ràng là không phải.

Âm thanh cậu bình tĩnh mà lại tàn khốc: “Tôi biết, cậu ta gạt tôi. Lệ phu nhân trong miệng cậu ta không phải mẹ của Lệ Tử Tranh mà là Lệ lão phu nhân bà của Lệ Tử Tranh, nói đến hôn sự cũng không phải Lệ Tử Tranh cùng tôi, mà là…… Tôi cùng với Lệ Dự.”

Lệ Dự, vị cầm quyền trẻ tuổi nhất ở tập đoàn Lệ thị, ba năm trước về nước sau bằng thực lực đã vượt qua thử thách từ Lệ lão gia tử, tiếp quản tập đoàn Lệ thi trong tay.

Ngắn ngủn ba năm, trở thành nhân vật mới ở Vân Thành, người đàn ông trẻ tuổi độc thân, ngũ lão kim cương*.

(Đơn giản là: Có tiền có quyền, đẹp trai độc thân, học cao hiểu rộng, giải quyết được mọi vấn đề, tránh được những rắc rối xung quanh)

Làm người lại điệu thấp khiêm tốn, khiến các thiên kim mơ tưởng chức vị Lệ ngũ phu nhân không đếm xuể, chỉ tiếc, từ nửa năm trước không may gặp tai nạn xe cộ hôn mê bất tỉnh, những người này sau đó cũng biến mất toàn bộ hầu như không còn.

Lệ Dự là con của Lệ lão gia tử, đứng thứ năm, mà tứ ca của hắn đúng là cha của Lệ Tử Tranh.

Đổi lại mà nói, Lệ Dự là chú của Lệ Tử Tranh, nhưng chỉ so Lệ Tử Tranh lớn hơn năm tuổi.

Bạch Văn Vũ muốn cùng Lệ Tử Tranh ở bên nhau, như vậy cậu chân chính cùng Lệ Tử Tranh có hôn ước, liền phải trước một bước diệt trừ trước.

Mà cái phương thức diệt trừ…… Chính là đưa Bạch Thừa Hàn trước một bước đến xung hỉ cho cái người sắp chết Lệ Dự.

Buổi chiều, Bạch Thừa Hàn một thân sơ mi trắng quần đen đi đến phòng cho khách, rõ ràng chỉ là trang phục đơn giản nhất, lại được thân hình phụ trợ đến phá lệ thon dài, không biết có phải ảo giác hay không, sự thẳng thắn lộ ra cả khuôn mặt Bạch Thừa Hàn, khí chất tự phụ, làm người ta không nghĩ đến bộ dáng lúc vừa mới đến Vân Thành.

Bạch Văn Vũ ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt hiện lên ghen ghét, nhưng ngẫm lại Bạch Thừa Hàn sắp gả cho một người sắp chết, không bao giờ có thể cùng cậu ta đoạt Lệ Tử Tranh, cậu ta liền nở nụ cười.

Bạch Thừa Hàn cũng nở nụ cười, chỉ là tươi cười kia cho dù ở dưới ánh mặt trời ấm áp, cũng có chút lạnh người.

Một bàn bốn người đã đến trước mười lăm phút, sở dĩ không ở Lệ gia, cũng là Bạch gia lo sợ, sợ ở Lệ gia gặp được Lệ lão gia tử bị phát hiện ra manh mối.

Lệ lão gia tử năm đó đã gặp qua mẹ đẻ Bạch Thừa Hàn, Bạch Thừa Hàn cùng đối phương lớn lên rất giống nhau.

Mục đích lần này của bọn họ chính là muốn cho Lệ lão phu nhân nghĩ lầm Bạch Thừa Hàn là họ hàng thân thích, nguyện ý gả cho Lệ Dự xung hỉ.

Còn Bạch Thừa Hàn bên này, trước mắt làm cậu tưởng đó là mẹ của Lệ Tử Tranh, đến đây là muốn nói đến hôn sự cùng Lệ Tử Tranh.

Lệ lão phu nhân đúng giờ tới, bà tới kỳ thật không ôm quá nhiều hy vọng, mấu chốt là nguyện ý gả cho lão ngũ, dù gì cũng là đồ vật của Lệ gia cho, nhưng bà không ngại, rốt cuộc theo như nhu cầu, cũng không thể chậm trễ hài tử.

Nhưng chờ nhìn thấy Bạch Thừa Hàn, Lệ lão phu nhân nhìn quả là xuất sắc hơn người, lại chần chờ, mãi mới hỏi: “Cậu…… Thật sự nguyện ý gả tới Lệ gia?”

Đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, tuy nói tiểu tử kia nhà bà cũng là dung mạo đứng đầu, nhưng từ ngày tai nạn đến nay cũng là nửa chết nửa sống, cùng việc gả qua có chỗ thiệt thòi.

Hách Bảo Thiến sợ Bạch Thừa Hàn nói sai lời, nhanh lại cười nói: “Đây là trời định duyên phận, nếu đến khẳng định là nguyện ý. Thừa Hàn, con mau nói đi, con không phải cũng nguyện ý gả đến Lệ gia sao?”

Hách Bảo Thiến cố ý dùng chữ đánh lệch tin tức, vốn đang lo lắng Bạch Thừa Hàn, không nghĩ tới cậu nghiêm túc nhìn lão phu nhân: “Con thật là nguyện ý gả đến Lệ gia.”

Ba người Bạch gia nghe thế thở phào nhẹ nhõm, chỉ là khẩu khí này còn chưa có xong, lại nghe Bạch Thừa Hàn tiếp tục bồi thêm một câu, rũ mi rũ mắt, phá lệ ngoan ngoãn, bộ dáng này thấy thế nào đều là đúng lí đúng khí: “…… Con cùng với Tử Tranh ca nếu là duyên phận trời định, tự nhiên là nguyện ý gả cho Tử Tranh ca.”

Ba người Bạch gia: “……”

Lệ lão phu nhân: “???”

_____________29/9/2022_