Chương 10.1

Theo cổng chính mở ra, Lệ lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu cũng đưa mắt nhìn qua, sắc mặt không thay đổi nhìn hai đứa nhỏ nhà họ Bạch.

Lệ lão phu nhân vốn có ấn tượng tốt với Bạch Thừa Hàn, lần này lại càng thấy rõ tài năng.

Rõ ràng Bạch Văn Vũ vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Vân Thành, vậy mà còn không bằng Bạch Thừa Hàn vẫn luôn bị đối xử hà khắc.

Vốn dĩ hai ngày nay Lệ lão phu nhân nhìn đứa nhỏ Tử Tranh sa sút tinh thần chán nản vẫn có chút mềm lòng, lúc này thở dài một tiếng: cuối cùng vẫn làm theo cảm tính.

Bạch Thừa Hàn sớm đã đoán được việc lão phu nhân sẽ đến, đây cũng là lý do vì sao lần trước cậu dễ dàng buông tha và tiếp tục khuyên lão phu nhân như vậy.

Cậu biết chắc rằng lão phu nhân sẽ lại tìm tới.

Kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện như vậy, khi đó cậu cũng không rõ lắm, lầm tưởng người đính hôn với cậu là Lệ Tử Tranh, hơn nữa cha Bạch sợ cậu ra ngoài sẽ nghe thấy gì đó nên một khoảng thời gian sau đó ông đã nhốt cậu ở nhà họ Bạch.

Về sau chuyện tới thăm nhà lần này của lão phu nhân cũng từ miệng cha Bạch mà biết được.

Đương nhiên là thông qua nhà họ Công báo cho biết, nói là chú nhỏ của Lệ Tử Tranh bị tai nạn xe nặng đang hôn mê bất tỉnh, vì cầu phúc sinh thần bát tự tương xứng của chú, bảo anh đi đọc vài lời cầu phúc, ngoài những việc này ra thì không được mở miệng nói chuyện.

Bạch Thừa Hàn khi đó vừa tới nhà họ Bạch, không biết lòng lang dạ sói của những người này nên đã tin ngay.

Sau đó không biết có phải trùng hợp hay không, điều này thật sự đã khiến cho tình hình Lệ Doanh khá hơn một chút.

Lệ lão phu nhân thấy Bạch Thừa Hàn trở về, cuối cùng cũng tỏ rõ ý đồ đến: “Lần này đến cũng là có việc muốn cầu cứu anh Bạch đây.”

Cha Bạch đương nhiên sẽ không cảm thấy người nói đến là cậu, dù sao lão phu nhân đến được nửa tiếng rồi mà một chữ cũng không đề cập tới, chỉ nói muốn chờ tên khốn kiếp Bạch Thừa Hàn này quay lại.

Không đợi lão phu nhân nói tiếp là có chuyện gì, cha Bạch đã thay Bạch Thừa Hàn đáp lời ngay.

Lão phu nhân lại chỉ nhìn về phía Bạch Thừa Hàn: “Lần này tới là muốn mời anh Bạch đêm nay đến Lệ gia một chuyến, thay lão Ngũ nhà ta đọc một đoạn cầu phúc, xong việc chắc chắn bồi thường một hai.”

Cha Bạch nhìn ra thái độ từ lần trước của lão phu nhân đối với ông đã không tốt nên không dám mở miệng chọc lão phu nhân không vui, ông còn muốn Bạch gia kết thông gia với bên đó, cho nên không thể động vào, ông chỉ có thể thuận theo mà thôi.

Cha Bạch ra sức nháy mắt ra hiệu với Bạch Thừa Hàn, sợ đối phương mở miệng từ chối.

Bạch Thừa Hàn vốn dĩ đang đợi ngày này, tất nhiên anh sẽ không từ chối.

Lão phu nhân thở phào: “Nếu đã như vậy, lát nữa nhà họ Lệ sẽ cho người tới đón anh Bạch.”

Cha Bạch mở miệng nịnh nọt nói: “ Chuyện của anh Lệ là đại sự, nếu lão phu nhân đã đến, dù ở đâu thì cũng cần phải đi một chuyến, đứa nhỏ Thừa Hàn này luôn là đứa tốt bụng và lương thiện, bây giờ sẽ theo lão phu nhân qua đó, để tránh chuyện không hay thì nên chuẩn bị một chút…”

Bạch Văn Vũ ở một bên nghe thấy vậy thì sắc mặt xanh mét, cậu ta còn muốn đoạt lấy đá vận may đó, cha vừa nói cái gì thế?