Chương 9.4

May mà tôi tinh mắt nhìn thấy bức ảnh chụp chiếc xe đua được lan truyền khắp nơi, tôi nhanh trí tặng hoa cố ý để cho người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy!”

Bằng cách này, họ không cần phải làm bất cứ điều gì lại có thể nhẹ nhàng vả mặt, còn kiếm được một làn sóng nhiệt huyết và máu.

Bạch Thừa Hàn cầm điện thoại lên để xem khi Vu Sơn Huy đề cập đến chuyện đó. Sau khi đọc xong cậu nheo mắt lại, hiển nhiên không ngờ rằng Bạch Văn Vũ sẽ như vậy mà đi tìm đường chết.

Vu Sơn Huy hả giận nói: “Chắc chắn bây giờ tên Bạch Văn Vũ đó đang tức giận, quá đã! Hơn nữa tôi còn nhận ra tôi có khả năng làm trợ lý đấy, vì tôi đã giải quyết được trận hot giả kia mà. Nếu không thì khi nghĩ tới việc bị loại người này đè đầu cưỡi cổ tôi đã thấy ghê tởm cực kỳ. Tốt nhất là Bạch Văn Vũ kia đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, nếu gặp được tôi sẽ…”

Vu Sơn Huy hưng phấn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đột nhiên cửa sổ bên cạnh có tiếng gõ cửa.

Vu Sơn Huy theo phản xạ quay đầu lại, sửng sốt khi nhìn thấy hai người đứng ở bên ngoài, một người là đàn ông trung niên mà anh ta không quen biết, người còn lại có khuôn mặt u ám ủ rũ kia trông rất quen, không phải, không phải là Bạch Văn Vũ sao?

Cha nội tốt này còn dám tìm đến cửa sao?

Vu Sơn Huy quay đầu lại nhìn về phía Bạch Thừa Hàn nói: “Bọn họ đến đây để nhận lỗi sao?” Mua hot search để giẫm lên vị trí đầu thì không nói, còn dám tìm đến chính chủ sau khi thất bại sao?

Vu Sơn Huy tự suy diễn ra đủ thứ rằng đối phương dựa vào thân phận mình để ép buộc và dụ dỗ Bạch Thừa Hàn thừa nhận rằng nam thần mô tô không phải là của cậu. Đúng là bỉ ổi, mắt anh ta lập tức đỏ lên, nghĩa khí tỏ vẻ trung thành vừa vỗ ngực vừa định nói gì đó thì Bạch Thừa Hàn chen ngang: “Không phải, cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ của tôi đó.”

Vu Sơn Huy cứng đờ trong giây lát: “Cái gì, cậu mới nói gì cơ?”

Bạch Văn Vũ nhìn thấy Bạch Thừa Hàn xuất hiện, khi cửa xe hạ xuống, cậu ta thấy nét mặt lạnh lùng nhưng vẫn cao quý của Bạch Thừa Hàn, cậu ta cắn chặt răng kiềm chế tất cả cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: “Anh, hai ngày này anh đi đâu vậy, ba mẹ không thấy anh về nhà nên rất lo lắng cho anh, anh có muốn về với em không?”

Vu Sơn Huy khi nghe thấy giọng điệu giả tạo của Bạch Văn Vũ thì không khỏi rùng mình, cảm giác khó chịu giống như là con rắn độc cố tình giả làm một con thỏ trắng, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

Anh ta cảnh giác đứng trước mặt Bạch Thừa Hàn nhưng bị cậu đẩy ra sau, chỉ thấy Bạch Thừa Hàn nhìn sâu vào mắt Bạch Văn Vũ nói: “Được.” Nếu lúc này quay trở về chắc vừa đúng lúc có thể lặp lại chuyện đó ở kiếp trước, nhưng đó cũng là điều mà cậu muốn mà.

Bạch Văn Vũ sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ rằng cậu có thể đồng ý một cách dễ dàng đến vậy, đặc biệt là cái nhìn đó khiến cậu ta xém chút nữa mất kiểm soát.

Nhưng nghĩ đến việc trong nhà có ba mẹ hỗ trợ, chẳng lẽ ba người lại không thể đối phó với Bạch Thừa Hàn sao?

Bạch Thừa Hàn muốn liên lụy đến Sơn Huy nên cậu đi xe của Bạch Văn Vũ quay trở về nhà họ Bạch.

Trở về nhà họ Bạch sau hai ngày Bạch Thừa Hàn rất bình tĩnh tự nhiên, Bạch Văn Vũ liếc nhìn ánh mắt mọi người bên cạnh, vô thức cúi đầu che giấu cảm xúc của mình, nghĩ rằng chỉ cần cậu bước vào cánh cửa này, đá vận may của cậu ta sẽ…

Vào lúc bảo mẫu mở cửa ra, ý nghĩ vừa mới nãy của Bạch Văn Vũ đột nhiên ngừng lại khi cậu nhìn thấy người đang ngồi trên ghế trong phòng khách.