Chương 10.2

Lúc này đưa cậu đi tới Lệ gia, nếu nhỡ lại xảy ra vấn đề, vậy thì đá vận may...

Cho dù không có cái này, nếu thật sự để Bạch Thừa Hàn giúp đại ân này, đến lúc đó lão phu nhân chắc chắn sẽ có cái nhìn khác đối với Bạch Thừa Hàn, vậy chẳng phải cậu ta vẫn sẽ liên tục bị so sánh hay sao?

Bạch Văn Vũ cũng không dám nhiều lời trước mặt lão phu nhân, cậu ta chỉ có thể trông mong hy vọng Bạch Thừa Hàn kiêu ngạo sẽ từ chối thẳng thừng.

Trong lòng lão phu nhân cũng sốt ruột, dù sao việc này liên quan đến lão Ngũ, nhưng bà lại sợ đứa nhỏ này sẽ cự tuyệt, nghe vậy thì nhìn về phía Bạch Thừa Hàn: “Ý của anh Bạch như thế nào?”

Khóe mắt Bạch Thừa Hàn thoáng nhìn qua Bạch Văn Vũ đang căng thẳng nắm chặt tay, ôn hòa cười cười: “ đương nhiên không có vấn đề gì.”

Bạch Văn Vũ:...Tức giận.

Trong lòng lại mang theo sự mong đợi, nghĩ cho dù sinh thần bát tự của anh thích hợp với anh Lệ thì đã sao chứ? Nhưng cũng là tìm người tính toán, có thể có ích lợi gì? Cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ chán nản mà đưa về, tốt nhất là để cậu đọc một hồi lời cầu phúc khiến bệnh tình anh Lệ nặng thêm!

Bạch Thừa Hàn được lão phu nhân đưa đến nhà cũ Lệ gia.

Kiếp trước anh đã từng tới nhà cũ, còn ở lại một khoảng thời gian, nhưng suy cho cùng đã là mười năm trước,nay lại đến nơi này thêm lần nữa, Bạch Thừa Hàn nhìn ngôi nhà quen thuộc ở lưng chừng núi này, tâm trạng càng phức tạp.

Cuối cùng xe dừng lại trước sân, quản gia nhanh chóng nghênh đón mở cửa xe, thấy Bạch Thừa Hàn thì cung kính nhiệt tình: “Anh Bạch.”

Lão phu nhân còn có việc, sau khi bảo quản gia chiêu đãi Bạch Thừa Hàn thật tốt, thì cười nhìn về phía Bạch Thừa Hàn: “Anh Bạch cứ coi nơi này là nhà của mình, trước tiên nghỉ ngơi một chút, buổi tối cùng tới dùng bữa tối, đọc xong lời cầu phúc sẽ đưa anh Bạch trở về.”

Bạch Thừa Hàn khách sáo gật đầu, rất nhanh theo quản gia đi vào tòa nhà ba tầng, dọc đường đi qua rất thanh tịnh, không thấy bóng người nào cả, khi đi thẳng hướng phòng dành cho khách tạm thời ở tầng hai, Bạch Thừa Hàn theo quản gia lên lầu, có người từ lầu ba đi xuống nhìn thấy Bạch Thừa Hàn, hai người sửng sốt.

Bạch Thừa Hàn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào khuôn mặt kinh ngạc của Lệ Tử Tranh, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.

Quản gia gọi Tranh thiếu gia, chắc là đã sớm biết chuyện của Bạch gia, cũng không giới thiệu quá nhiều, chỉ nói đây là khách quý lão phu nhân mời tới.

Lệ Tử Tranh không nói gì, chỉ cau mày nhìn Bạch Thừa Hàn.

Bạch Thừa Hàn cũng không để ý tới hắn, theo quản gia lên lầu hai dành cho khách.

Mãi đến khi đến cửa phòng khách, cậu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Lệ Tử Tranh vẫn dừng ở sau lưng cậu, nhưng cậu cũng không để ý. Còn về Lệ Tử Tranh, kiếp trước tuy rằng anh ấy không chủ động hại bất kỳ ai, nhưng việc thiên vị Bạch Văn Vũ và luôn cho đi rất nhiều thứ kia từ lâu đã trở thành đồng phạm rồi.

Quản gia đưa Bạch Thừa Hàn đến phòng khách thì có việc nên rời đi trước, nhưng chốc lát sau, tiếng cửa phòng khách bị gõ vang lên.

Bạch Thừa Hàn híp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng khách, đoán được là ai đến nên cất bước đi mở cửa.

Quả nhiên là Lệ Tử Tranh đứng ngoài cửa.

Lệ Tử Tranh giơ tay lên dừng giữa không trung, khuôn mặt đối phương xuất hiện bất ngờ trước mắt, ngũ quan ở cự ly gần, so với lúc trước nhìn thấy lực va chạm ảnh động* đó còn rõ ràng hơn.

Ảnh động : tệp GIF