Chương 2: Cưỡng chế giam giữ

Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu bé đó và Cận Ngôn là bạn tốt tâm giao.

Nhưng Cận Ngôn là người hay thay đổi thất thường, không có ai ngờ rằng cậu có thể đẩy người bạn mà cậu thích nhất trước đây xuống hồ bơi, trong nháy mắt cứ như biến thành một ác ma, không nói lời nào nhìn cậu bé sợ hãi giãy giụa ở trong nước.

Khi đó Cận Ngôn cùng lắm chỉ vừa mới tròn mười bốn tuổi.

Thế nhưng cậu đã có thể làm ra một hành động gϊếŧ người như thế nào.

Quả thật khiến người khác không lạnh mà run.

Ngày đó, rốt cuộc Cận phụ nhân cũng hạ quyết tâm tát Cận Ngôn một cái tát.

Cận Hạc lao vào trong hồ bơi cứu người bạn đó của Cận Ngôn lên, đứa bé đó khóc đến nỗi xé gan xé lòng, đôi tay vững vàng ôm chặt lấy Cận Hạc, ở trong ngực Cận Hạc không ngừng run lẩy bẩy, nhìn cũng không dám nhìn về phía Cận Ngôn.

Cận Hạc đi qua hỏi Cận Ngôn, lần đầu tiên bày tỏ sự ghê tởm trần trụi của mình đối với người em trai kiêu ngạo và hung ác.

"Cận Ngôn, có phải cậu bị điên rồi không?"

Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn anh trai của mình, đôi mắt đỏ hoe. Cậu nói: "Thế nào? Không phải đã cứu lên được rồi sao?"

Trên mặt cậu vẫn còn dấu bàn tay của Cận phu nhân, nhưng cậu không hề cảm thấy hối hận chút nào, ánh mắt cậu còn đỏ bừng, thoạt nhìn có cảm giác rất oan ức.

Cận Hạc khi đó đã bị lời nói của cậu chọc giận.

Hắn đưa tay lên tát vào bên nguyên vẹn còn lại trên mặt của Cận Ngôn.

Cái tát này không giống với cái tát đã kiềm hãm sức lực của Cận phu nhân, mặt bên kia của Cận Ngôn mơ hồ nhanh chóng sưng lên.

Cùng lúc đó, đôi mắt đỏ bừng của cậu cuối cùng cũng rơi xuống một giọt nước mắt.

"Anh dám đánh tôi!" Cậu ngẩng đầu lên, gần như không thể tin được nhìn anh trai mình, răng hổ sắc bén trong miệng Cận Ngôn bị cậu mài gần như vỡ vụn, ngực cậu phập phồng kịch liệt mấy cái, cuối cùng cậu đẩy Cận Hạc ra, hung tợn nói: "Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi!"

"Dựa vào chuyện tôi là anh cậu!"

"Anh là thứ gì! Đừng có tự dát vàng lên mặt mình! Chẳng qua anh chỉ là một tên đầy tớ được gia đình tôi nhận về nuôi thôi, anh xứng đáng làm anh trai tôi sao! Tôi không nhận anh!"

Lần đầu tiên Cận Ngôn mười bốn tuổi biểu lộ ra sự hung ác trước nay chưa từng có: "Anh cút ngay cho tôi!"

"Cận Ngôn!" Giờ phút này, Cận phu nhân cũng đã hoàn toàn bị cậu chọc giận: "Con còn ngại mình chưa đủ xấu hổ với mất mặt hay sao? Tại sao mẹ lại có một thằng con trai như con chứ! Chỉ cần con bằng một nửa của anh trai của con thôi thì mẹ cũng đủ thỏa mãn lắm rồi! Bây giờ con về phòng ngay cho mẹ!"

Mặc dù Cận phu nhân rất yêu quý Cận Ngôn, nhưng ngày hôm đó Cận Ngôn vẫn bị cưỡng chế giam giữ trong vòng ba ngày.





Ba ngày sau, Cận Hạc hẹn Cận Ngôn ra ngoài, quầng thâm hốc hác dưới mắt Cận Ngôn hiện rất rõ, cậu liếc nhìn hắn một cái, sau đó cậu đột nhiên hỏi Cận Hạc: "Anh à, trong lòng anh tôi là loại người như thế nào vậy?"





Cận Hạc trả lời không chút do dự, hắn nói: "Tôi không phải anh trai của cậu, tôi cũng không có loại em trai như cậu."





Cách đây không lâu, Cận Ngôn đã từng nói những điều tương tự như vậy với Cận Hạc, bây giờ Cận Hạc lại đem những lời này trả lại toàn bộ cho Cận Ngôn.





Sắc mặt Cận Ngôn hoàn toàn tái nhợt, cậu yên lặng nắm chặt nắm đấm của mình.





Không ai biết tại sao ngày hôm đó Cận Ngôn lại tàn nhẫn với người bạn cũ của mình như vậy. Không ai có thể tìm được một lý do từ miệng của Cận Ngôn.





Mà sau ngày hôm đó, Cận Ngôn cũng không còn một người bạn tốt nào nữa.





Cậu vẫn có rất nhiều bạn bè như cũ, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn ra được bọn họ đối với Cận Ngôn vẫn còn một chút e ngại. Chỉ là bởi vì lợi ích nên bắt buộc phải đi lấy lòng Cận Ngôn.





Cận Ngôn đương nhiên có thể nhìn ra thái độ của bọn họ đối với mình.





Cận Ngôn không quan tâm.

Cận Ngôn không cần phải có bạn bè, cậu có thể sống tốt một mình.