Chương 1

Cận Ngôn và anh trai của cậu quả thực chính là hai tồn tại hoàn toàn khác nhau.

Khi mọi người nhắc tới Cận Hạc thì luôn miệng khen ngợi, tranh nhau cảm thán: “Trên thế giới này cũng có một cậu bé xuất sắc hiểu chuyện đến vậy sao!”

Nhưng khi nhắc đến Cận Ngôn, mỗi người sẽ lắc đầu thở dài: “Tại sao lại sinh ra một thằng nhóc bá đạo ngang ngược như thế!”

“Hai anh em nhà này quả thật không giống nhau chút nào, một người trên trời một người dưới đất.”

Nhưng không giống cũng là chuyện bình thường, bởi vì Cận Ngôn và Cận Hạc không có huyết thống quan hệ anh em ruột.

Cận Hạc được nhận nuôi.

Lúc còn trẻ, thân thể cha mẹ Cận Ngôn không được tốt, bác sĩ nói rất khó sinh con, vì thế đôi vợ chồng chết lặng đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là Cận Hạc.

Nào ngờ nhận nuôi Cận Hạc được một năm, Cận Ngôn ra đời.

Lúc Cận Ngôn vừa được sinh ra, Cận Hạc vô cùng xấu hổ. Hắn không phải là con ruột, hiện giờ con ruột đã ra đời, hắn rất dễ gây phản cảm cho cha mẹ. Vì thế Cận Hạc cố gắng làm người tốt, chạm đến mức độ hoàn mỹ, không để người khác bới móc ra một lỗi sai nào từ mình.

Cận Hạc làm vô cùng tốt, càng ngày càng có nhiều người khen ngợi hắn.

Vì thế, người em trai phế vật ở dưới hắn càng nổi bật thêm sự vô dụng.

Nhà họ Cận coi như là cưng chiều Cận Ngôn hết nấc.

Cận Ngôn muốn cái gì, nhà họ Cận liền mua cho cậu cái đó, lúc nào cũng có người kè kè theo cậu.

Sau khi lớn lên, Cận Ngôn biến thành một tiểu bá vương ngang ngược vô lễ. Chỉ cần có một chút không hài lòng, cậu sẽ thô bạo xốc hết đồ chơi đầy bàn, cũng chưa bao giờ hiểu được cảm giác có ai đó ăn nói khó nghe, khắc nghiệt với cậu.

Ngoại trừ cha mẹ Cận Ngôn, hầu như mọi người đều ghét bỏ Cận Ngôn.

Cận Hạc với Cận Ngôn, một người trên trời một người dưới đất, một người được nhận hết lời khen ngợi, một người ai ai cũng đều ghét bỏ.

Tuy rằng chán ghét Cận Ngôn, nhưng mọi người cũng không dám đắc tội với Cận Ngôn.

Tất cả mọi người đều biết Cận Ngôn là người thừa kế của nhà họ Cận, mặc dù không ưa gì Cận Ngôn, nhưng cũng không thể không lấy lòng Cận Ngôn. Thế nên bên cạnh một Cận Ngôn tính cách ác liệt cũng không thiếu bạn bè.

Tính tình của Cận Ngôn mười bốn tuổi cũng không phải là hết thuốc chữa, cậu vẫn biết không được nói năng bậy bạ, cũng biết nói cảm ơn khi nhận quà từ người khác.

Sự thay đổi của Cận Ngôn bắt đầu vào ngày sinh nhật mười bốn tuổi đó.

Cậu đẩy người bạn thân nhất từ trước đến nay của mình xuống nước lạnh, lạnh lẽo nhìn cậu bé vùng vẫy trong hồ kêu cứu, không một chút dao động.

Cậu bé này từng là bạn thân nhất của Cận Ngôn, mỗi ngày đều ở bên cạnh Cận Ngôn, Cận Ngôn cho cậu bé bút vẽ cậu quý nhất, cũng không hề keo kiệt bủn xỉn, nguyện ý chia sẻ máy chơi game cùng mô hình cơ giáp của cậu cho cậu bé. Cho dù Cận Ngôn nổi giận, cậu bé cũng có thể trấn an Cận Ngôn, để cậu hạ hỏa không giận cá chém thớt.