Chương 3: Thích anh trai (Bí mật)

Cận Ngôn từ khi sinh ra đã rất phát triển, cậu có vóc dáng cao lớn, thân thể cường tráng, ngũ quan tuấn tú xinh đẹp, nhìn rất đẹp trai.

Cận Ngôn nhìn qua có phần hung dữ.

Cậu có hai chiếc răng nanh, hầu hết mọi người chỉ có một chiếc răng nanh, trông có vẻ hơi nghịch ngợm và đáng yêu, nhưng răng nanh của Cận Ngôn lại rất cân xứng, mỗi bên một chiếc, rất giống một loại dã thú ăn thịt nào đó. Không được thuần hóa, tàn bạo và độc đoán.

Trên thực tế, Cận Ngôn thực sự rất hung dữ, cậu đã đánh nhau rất nhiều lần trong những năm này và cậu gần như chưa bao giờ thua.

Hiện tại cậu vẫn luôn ra vẻ bản thân bố của đối phương, nếu đối phương nhìn chằm chằm vào cậu lâu thì cậu sẽ cau mày và tỏ thái độ thù địch với đối phương.

"Rác rưởi! Nhìn bố mày làm gì? Muốn đánh nhau á?"

Không ai biết Cận Ngôn đã lớn lên như thế nào, đến cuối cùng khi mọi người phát hiện ra rằng Cận Ngôn có điều gì đó không ổn, Cận Ngôn hoàn toàn đã không thể thay đổi được nữa.

Cậu đã biến thành một tên nhóc to lớn với những chiếc gai cực kỳ sắc nhọn trên khắp cơ thể.

Điều đó rất khó chịu.

Nhưng Cận Ngôn thực sự không khỏe như mọi người vẫn tưởng tượng, Cận Ngôn rất sợ đau.

Nghe nói dị năng mạnh hơn lính canh, mức độ chịu đau sẽ thấp hơn, bởi vì bọn họ ngũ quan mẫn cảm, dù chỉ một chút kí©h thí©ɧ cậu cũng có thể cảm nhận được.

Cận Ngôn có cảm giác kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, vì vậy cậu chỉ thích mặc những bộ quần áo mềm mại nhất và đeo tai nghe chống ồn.

Cận Hạc lại chưa bao giờ gặp khó khăn khi quá nhạy cảm với các kí©h thí©ɧ.

Vì vậy, nhiều người đã âm thầm suy đoán rằng Cận Ngôn sẽ trở thành một lính canh hàng đầu, nhưng Cận Hạc, mọi người không thể đoán được.

Mọi người đều nói rằng Cận Ngôn lớn lên sẽ trở thành lính canh, và Cận Ngôn cũng nghĩ như vậy.

Cận phu nhân từng hỏi Cận Ngôn, nếu như thật sự trở thành lính canh, cậu hy vọng gặp được người dẫn đường như thế nào? Cậu có muốn kết hợp với người dẫn đường của riêng cậu không?

Cận Ngôn cười và trả lời chắc chắn: "Không, tôi sẽ không bao giờ kết hợp với người dẫn đường."

Khi Cận Ngôn còn rất trẻ, cậu biết rằng Cận Hạc nhất định sẽ trở thành lính canh, không đơn giản chỉ là lính canh mà còn là lính canh giỏi nhất. Đó là một linh cảm vô căn cứ, và Cận Ngôn tin chắc rằng linh cảm của mình là đúng.

Bởi vì anh trai của cậu không có khả năng phân hoá thành một người dẫn đường, cậu sẽ không bao giờ kết hợp với một người dẫn đường.

Khi Cận Ngôn nói ra điều này, đôi mắt màu nâu của cậu nhìn thẳng vào Cận Hạc. Cận Hạc đang cúi đầu cắt bít tết, hắn không hề nhìn Cận Ngôn, nhưng hắn lại cười khẩy khi nghe thấy câu trả lời của Cận Ngôn.

Thanh âm rất nhẹ, chắc chắn không có ai nghe thấy được.

Nhưng Cận Ngôn đã nghe thấy.

Cận Ngôn có khuôn mặt sắc sảo, và Cận Hạc cũng biết điều đó, vì vậy Cận Hạc đã mỉm cười với Cận Ngôn.

Đó là một tiếng cười chế giễu.

***

Cận Ngôn thích anh trai của mình.

Không một ai biết bí mật này.

Đây là một điều cấm kỵ không thể nói ra đối với đạo đức và là loạn luận. Cận Ngôn sẽ không để ai biết. Cậu chắc chắn sẽ giữ kín bí mật này, và cùng đưa nó vào nghĩa địa.

Cận Ngôn đã hạ quyết tâm rằng cậu sẽ chết sau lưng anh trai của mình, cậu sẽ bảo vệ anh trai mình khỏi mọi đau khổ, và sau đó cậu sẽ được chôn cất bên cạnh anh trai mình sau khi chết.

Có thể có vô số người xung quanh anh của cậu, nhưng cuối cùng, chỉ có cậu, Cận Ngôn, người duy nhất có thể bảo vệ cho anh cậu. Cận Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu đương với anh trai của mình, chưa kể anh trai của cậu chắc chắn sẽ không chấp nhận loại tình cảm lσạи ɭυâи của cậu, ngay cả khi anh ấy sẵn sàng chấp nhận, bản thân Cận Ngôn cũng sẽ không sẵn lòng. Mối quan hệ giữa lính gác và lính gác quá khó khăn và cậu cũng không muốn anh trai mình phải đau khổ. Anh trai cậu nên tìm một người dẫn đường cấp cao có thể phù hợp với giá trị năng lực của anh ấy, cùng với người dẫn đường đó ở bên cạnh, hành trình tương lai của hắn sẽ dễ dàng hơn. Mặc dù Cận Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến việc độc chiếm anh trai mình, nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ buông tay. Cậu có đủ mạnh mẽ để đứng về phía anh trai của mình, và cậu cũng sẽ không để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương đến anh trai mình.

Quả thật Cận Ngôn cũng không tham lam chút nào, cậu cảm thấy mình rất hài lòng với điều này.

Anh trai là tội lỗi của Cận Ngôn và cũng là ham muốn xấu xa không thể nói ra của cậu. Hạnh phúc của Cận Ngôn được che giấu trong một điều cấm kỵ không thể chạm tới.

Những năm đầu tiên, Cận Ngôn rất thích anh trai của mình, bất cứ khi nào có thời gian, cậu đều sẽ chọc tức hắn, giống như muốn chiếm lấy hắn, để không ai có thể cướp hắn đi.

Khi đó Cận Ngôn luôn thích mặc quần áo cũ của Cận Hạc, trên danh nghĩa là không được lãng phí, trên thực tế lại không có ai tin rằng Cận Ngôn là người sợ lãng phí.

Những bộ quần áo thô ráp đó cọ xát vào làn da của Cận Ngôn và cảm thấy vô cùng rõ ràng. Trên thực tế, đó là một cảm giác rất nhẹ, nhưng lại không thể bỏ qua.

Quần áo trên người Cận Ngôn là từ trên cơ thể của Cận Hạc cởi ra, chỉ mới nghĩ đến đây, cơ thể của cậu liền sinh ra một loại cảm giác trên người mình nhẹ nhàng ma sát, cũng biến thành một loại kɧoáı ©ảʍ.

Cận Ngôn là một tên biếи ŧɦái.

Cậu thích anh trai mình.

Thứ tình yêu vô đạo đức ấy ngày đêm dày vò cậu, khiến cho cậu vô cùng khϊếp sợ.