Chương 46: Chuẩn bị sống chung.

Edit: FAFOEVER.

Khương Hựu Lễ từ trước đến nay cùng Trần Hoài An ngồi chung ở bàn cuối sát cửa sổ, hiện tại bị Lộ Dao Y “uy hϊếp” nhưng vì không vứt bỏ Trần Hoài An, đành phải cùng Trần Hoài An chuyển tới trước bàn Lộ Dao Y.

Cận Như Băng cũng dọn đến chỗ Lộ Dao Y một lần nữa tiếp tục ngồi cùng bàn.

Chờ cả lớp đổi chỗ ngồi xong.

Khương Hựu Lễ xoay người nhìn Lộ Dao Y ngồi ở phía, sau đó đem cánh tay khoác lên trên ghế, hơi nheo mắt lại nói: "Lộ Dao Y, ta nhớ kỹ ngươi."

Nghe vậy, Lộ Dao Y đáy mắt lặng yên không một tiếng động nổi lên một tầng ý cười nhạt.

Sau đó ôn nhu hỏi: "Lẽ nào ngươi sẽ quên ta sao?"

Khương Hựu Lễ: "..."

Cô thật sự sắp bị Lộ Dao Y làm tức chết rồi, cô phát hiện từ khi có Hạnh Vận, Lộ Dao Y liền càng ngày được voi đòi tiên, quan trọng là cô còn không làm gì được Lộ Dao Y.

Khó ưa a...

Đúng lúc này chuông tan học vang lên.

Khương Hựu Lễ hừ lạnh một tiếng: "Hừ, mặc kệ ngươi."

Nói xong tức giận quay người lại, thu thập túi sách cùng Trần Hoài An đi về.

Lộ Dao Y nhìn bóng lưng dứt khoát nhanh chóng của Khương Hựu Lễ, nàng phát hiện Khương Hựu Lễ đối với nàng hình như không có hung dữ như trước kia nữa, thậm chí còn giống như là dung túng nàng, nhưng mà nàng không có đoán ra trong lòng Khương Hựu Lễ thật sự đang nghĩ cái gì.

Nàng thu tầm mắt lại hơi cúi đầu, khóe môi cong lên một đường cong xinh đẹp.

Chuyện này đối với nàng là dấu hiệu tốt.

Buổi tối.

Lộ Dao Y ôm Hạnh Vận mới vừa tắm xong, vừa thơm tho lại sạch sẽ, ngồi một mình trong phòng khách xem ti vi, Quan Lộ Dư tuần lễ trước phải xuất ngoại xử lý công việc rồi, chỉ còn lại nàng cùng Lộ Mỹ Thiện hai người ở nhà, nàng đột nhiên lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mắt thấy đều sắp tám giờ tối nhưng Lộ Mỹ Thiện vẫn chưa về nhà.

Mẹ bình thường khoảng sáu giờ rưỡi sẽ về đến nhà.

Nàng suy nghĩ một chút, gọi điện cho mẹ.

Cuộc gọi mới vừa hiện thì bên huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.

Một giây sau vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Lộ Dao Y vội vã cúp điện thoại thả Hạnh Vận xuống, đứng dậy đi tới huyền quan.

Hạnh Vận chân ngắn chạy theo ở Phía sau.

"Bảo bối."

Thanh âm của Lộ Mỹ Thiện truyền đến, "Con gọi điện cho mẹ làm gì thế?"

Lộ Dao Y đi đến huyền quan nhìn thấy Lộ Mỹ Thiện đang đổi dép, cả người nhìn qua tựa hồ rất mệt mỏi, nàng đi tới cầm hộ giỏ xách, hỏi, "Mẹ, người tối hôm nay làm sao về muộn vậy?"

"Ở công ty xử lý một ít chuyện nên có hơi lâu." Lộ Mỹ Thiện đổi dép nhìn Lộ Dao Y, "Bảo bối, mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng."

Lộ Dao Y: "Chuyện quan trọng gì?"

Lộ Mỹ Thiện tiến lên một bước nắm tay Lộ Dao Y kéo đến phòng khách, "Công ty ở thủ đô xảy ra chút chuyện, có hơi phức tạp. Sáng mai mẹ phải lên máy bay đến thủ đô, khả năng nửa tháng mới về được, mẫu thân con cũng không ở nhà, lúc đó thì chỉ có mình con ở nhà thôi."

Lộ Dao Y đi theo Lộ Mỹ Thiện, ôn nhu nói: "Mẹ, người cứ yên tâm đi thủ đô xử lý công chuyện đi, con ở nhà một mình cũng sẽ tự chiếu cố tốt cho mình."

"Bảo bối, mẹ biết con sẽ chiếu cố tốt bản thân mình không muốn mẹ lo lắng, nhưng là mẹ là không yên lòng được. " Lộ Mỹ Thiện kéo Lộ Dao Y đi tới sô pha ngồi xuống, "Cho nên mẹ đã nghĩ kỹ rồi, khoảng thời gian hai mẹ không có ở nhà này, con qua nhà Đinh Đinh ở? Như vậy mẹ yên lòng hơn."

Lộ Dao Y nghe xong tâm hồn hơi run lên.

Qua nhà Khương Hựu Lễ ở?

"Bảo bối." Lộ Mỹ Thiện nhìn Lộ Dao Y hỏi tiếp, "Con cảm thấy thế nào?"

Lộ Dao Y làm sao có khả năng sẽ từ chối đi qua nhà Khương Hựu Lễ đâu? Nàng ước gì cùng Khương Hựu Lễ ở chung, như vậy nàng cùng Khương Hựu Lễ mỗi ngày là có thể cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng thấy, thế là không chút do dự đáp ứng.

"Đương nhiên là có thể."

Lộ Mỹ Thiện vui mừng gật gật đầu, "Vậy để mẹ gọi điện cho Lễ thúc thúc hỏi một chút, mẹ nhớ Lễ thúc thúc rất quý con, nhất định sẽ đồng ý để con qua đấy ở."

Lộ Dao Y khóe môi khẽ nhếch.

Trùng hợp thật, nàng cũng nghĩ như thế.

Lễ thúc thúc nhất định sẽ đồng ý để nàng qua ở.

Điểm ấy không nghi ngờ một chút nào...

Chờ chút. (khoan, dừng lại khoảng chừng là 2s)

Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng trọng yếu, nếu như Khương Hựu Lễ đến nhà nàng ở, vậy không phải nàng cùng Khương Hựu Lễ chính là thế giới hai người sao?

Đúng lúc này như có cái gì kéo dép nàng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy Hạnh Vận đang cắn dép nàng.

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nắm lấy tay áo Lộ Mỹ Thiện.

"Mẹ."

Lộ Mỹ Thiện ánh mắt ôn nhu như nước, "Hả?"

Lộ Dao Y: "Không bằng để Đinh Đinh tới nhà bồi con?"

Lộ Mỹ Thiện: "Tại sao?"

Lộ Dao Y cúi người xuống ôm lấy Hạnh Vận vẫn còn cắn dép nàng, sau đó vuốt đầu xù xù của nó, nói: "Lễ thúc thúc dị ứng với lông chó, con không thể mang Hạnh Vận qua, nhưng là Hạnh Vận vẫn còn quá nhỏ, con không yên tâm để nó một mình bên này, cho nên vẫn là để Đinh Đinh tới nhà bồi con đi."

"Gâu gâu gâu ——"

Hạnh Vận đột nhiên nhe răng tròn mắt kêu vài tiếng.

Dáng vẻ giống như rất vui.

Nghe tiếng kêu, Lộ Dao Y cúi đầu nhìn cặp mắt tròn xoe đen láy của nó.

Lập tức cong cong khóe môi: "Hạnh Vận có lẽ cũng là nghĩ như vậy."

Lộ Mỹ Thiện đưa tay sờ sờ đầu nhỏ Hạnh Vận, "Được rồi, mẹ liền gọi điện cho Lễ thúc thúc, sau đó nhờ hỏi một chút ý kiến của Đinh Đinh."

Lộ Dao Y gật đầu, "Ừm."

Nàng nghĩ Khương Hựu Lễ sẽ khó từ chối cả mẹ lẫn Hạnh Vận đi.

Như vậy...

Nàng nghĩ rằng thế giới hai người của nàng cùng Khương Hựu Lễ đã không còn xa nữa.

"Được rồi." Lộ Mỹ Thiện đem tóc rối của Lộ Dao Y kéo ra sau tai, "Bảo bối, chờ lâu như vậy có đói bụng không? Mẹ liền đi làm cơm."

"Mẹ, người hôm nay nhìn rất mệt mỏi, vẫn là để con làm cho." Lộ Dao Y nói xong đem Hạnh Vận giao cho Lộ Mỹ Thiện, "Mẹ cứ ngồi trên sô pha nghỉ ngơi chơi với Hạnh Vận đi, con đi nấu ăn, tối hôm nay ăn thịt kho tương được không mẹ?"

Lộ Mỹ Thiện ôn nhu xoa xoa gò mà Lộ Dao Y, "Được."

Lộ Dao Y xoay người đi tới nhà bếp.

Lộ Mỹ Thiện nghiêng người cầm lấy túi xách trên bàn, đem Hạnh Vận ôm vào trong ngực, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lễ Hạc Niên.

Đêm đen bao phủ, sao trời óng ánh.

Khương Hựu Lễ ăn xong bữa tối liền đi lên phòng chơi Pubg, cô cùng Hoài An bốn người đang chơi, đang lúc mở ống ngắm đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, cô theo bản năng nhìn lên.

Chỉ thấy Lễ Hạc Niên đứng bên cạnh cũng đang nhìn mình.

Cô tháo tai nghe xuống hỏi Lễ Hạc Niên, "Tiểu ba, làm sao vậy?"

Nghe vậy, Lễ Hạc Niên quơ quơ điện thoại ở trong tay.

"Lộ a di có chút việc tìm con hỗ trợ."

Khương Hựu Lễ tầm mắt rơi vào điện thoại, cô ấn mic nói đồng đội bảo là đi nghe điện thoại, sau đó nhận điện thoại từ tiểu ba.

Cô đem điện thoại để lên tai, "Alo ạ, Lộ a di tìm con có chuyện gì vậy?"

Lộ Mỹ Thiện: "Đinh Đinh, a di có chuyện muốn nhờ con."

Khương Hựu Lễ: "Chuyện gì thế Lộ a di?"

"A di ngày mai phải đi thủ đô xử lý công chuyện, khoảng chừng nửa tháng mới có thể trở về." Lộ Mỹ Thiện nói, "Quan a di cũng đã xuất ngoại, cho nên thời gian tới chỉ có mình Dao Dao ở nhà thôi, nhưng là để nàng ở nhà một mình a di không yên tâm. Cho nên a di muốn nhờ con, con có thể qua nhà a di bồi Dao Dao sao?"

Khương Hựu Lễ: "..."

Đi bồi Lộ Dao Y? Tại sao Lộ Dao Y không đến nhà nàng?

Thế là nói: "Lộ a di, a di có thể để Lộ Dao Y tới nhà của con mà."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhu của Lộ Mỹ Thiện, "Dao Dao nói Hạnh Vận quá nhỏ, không yên tâm để Hạnh Vận một mình bên này, Dao Dao một mình ở nhà a di cũng không yên lòng, Đinh Đinh, con xem con có đồng ý tới nhà a di bồi Dao Dao sao?"

Khương Hựu Lễ: "..."

Nếu như cô đi bồi Lộ Dao Y, vậy không phải mang ý nghĩa cô cùng Lộ Dao Y là hai người ở chung sao? Cô A quả O ở chung một chỗ hình như không quá thích hợp...

Nhưng là, đây thật sự làm cho cô không thể nào từ chối được.

Lộ a di bình thường đối với cô tốt như vậy, cô thật sự không tiện cự tuyệt thỉnh cầu của a di, hơn nữa cũng không nỡ để Hạnh Vận nhỏ như vậy mà phải ở nhà một mình, coi như cô cùng Lộ Dao Y là cô A quả O, miễn là cô cùng Lộ Dao Y không xằng bậy liền chẳng có chuyện gì.

Cô cùng Lộ Dao Y xằng bậy?

Đó là chuyện tuyệt đối không xảy ra.

Thế là đáp ứng, "Lộ a di, con đáp ứng."

Cô có thể từ trong điện thoại nghe được tiếng cười ôn nhu.

"Cảm ơn Đinh Đinh, chờ a di trở về nhất định khao con một bữa thịnh soạn."

"Đừng khách khí như vậy Lộ a di." Khương Hựu Lễ nói, "Là chuyện con nên làm thôi."

Lộ Mỹ Thiện: "Cảm ơn con, Đinh Đinh."

Khương Hựu Lễ cùng Lộ Mỹ Thiện hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại, cô chuẩn bị đem điện thoại trả lại cho tiểu ba, liền nhìn thấy tiểu ba mặt đầy ý cười mà nhìn cô.

"..."

Cô tâm tình phức tạp đem di động trả lại.

Lễ Hạc Niên nhận lấy diện thoại, "Đinh Đinh, con đi bồi Dao Dao ba rất yên tâm."

Khương Hựu Lễ: "..."

Cô biết Lễ Hạc Niên khẳng định ước gì cô đi bồi Lộ Dao Y.

Cô thở dài, im lặng không lên tiếng đeo tai nghe lên, tầm mắt chậm rãi rơi vào trò chơi trên màn hình, ngày mai sẽ phải đi nhà Lộ Dao Y bồi nàng ư?

Chuyện này...

. . . . .

Ngày hôm sau.

Lộ Mỹ Thiện muốn buổi trưa tới thủ đô kịp nên từ sáng sớm đã chuẩn bị để ra sân bay, còn làm bữa sáng và ăn cùng Lộ Dao Y, hai mẹ con ăn xong liền cùng đi ra của, các nàng mới vừa ra ngoài sân nhà liền thấy Khương Hựu Lễ đạp xe tới.

Khương Hựu Lễ ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi: "Lộ a di, chào buổi sáng."

Lộ Mỹ Thiện ôn nhu nở nụ cười: "Đinh Đinh, chào buổi sáng."

Nàng nói xong nắm tay Lộ Dao Y đi tới trước mặt Khương Hựu Lễ, sau đó nhìn với Khương Hựu Lễ nói: "Đinh Đinh, khoảng thời gian a di không ở nhà này, Dao Dao liền giao cho con chăm sóc."

Khương Hựu Lễ không được tự nhiên liếc mắt nhìn Lộ Dao Y.

Vừa vặn chặm mắt với Lộ Dao Y.

"..."

Cô nhanh chóng thu mắt lại, nhìn Lộ Mỹ Thiện nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Ừm, Lộ a di cứ yên tâm đi thủ đô đi, con nhất định sẽ chăm sóc Lộ Dao Y thật tốt."

Lộ Mỹ Thiện: "Có câu này của con a di liền yên tâm."

Khương Hựu Lễ cười cười không lên tiếng.

Lộ Mỹ Thiện: "Vậy các con mau đi học đi, cẩn thận không tới trễ đấy."

Hai người cùng đạp xe đi đến trường.

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua mặt Lộ Dao Y, vài sợi tóc rải rác ở bả vai lay động theo gió, nàng đi sau Khương Hựu Lễ, gọi: "Khương Hựu Lễ."

Khương Hựu Lễ không có quay đâu, chỉ hỏi, "Làm gì?"

Lộ Dao Y nhìn chăm chú bóng lưng của Khương Hựu Lễ, khóe môi từ từ cong thành nụ cười nhạt, đẹp tựa như vầng trăng non, "Giường của ngươi tối hôm qua đã dọn xong."

Khương Hựu Lễ: "..."

Lộ Dao Y: "Phòng ngươi ở cạnh phòng của ta."

Khương Hựu Lễ: "..."

Lộ Dao Y: "Đêm nay không cần đi nhầm phòng."

« Ố hố hố, ngược lại mới đúng chứ ( ͡° ͜ʖ ͡°) »

Khương Hựu Lễ: "? ? ?"

Cô theo bản năng phản bác lại, "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đi qua phòng của ngươi."

Lộ Dao Y: "Khương Hựu Lễ, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Khương Hựu Lễ: "Cái gì là cái gì?"

"Ý của ta vừa nãy cũng không nói là ngươi sẽ đi qua phòng của ta." Lộ Dao Y trong mắt lưu luyến ý cười, ngữ khí lại bình tĩnh nghe không ra tâm tình, "Ngươi như vậy, là muốn đi qua phòng của ta sao? Ngươi muốn... Đối với ta làm gì?"

Khương Hựu Lễ cạn lời.

Làm gì ư?

Cô cảm thấy mình thật sự không nên tiếp tục nhường nhịn đồ tự luyến này nữa.

Thế là tức giận nói: "Làm ngươi a, nếu không thì làm gì nữa?"

Vừa dứt câu liền đạp nhanh về phía trước.

Cô muốn cách xa tên cuồng ma tự luyến này.

Lộ Dao Y nhìn bóng lưng đi xa của Khương Hựu Lễ, mặt đỏ lên.

Khương Hựu Lễ mới vừa nói...

Làm nàng?

Editor: hấp rẫn chưa, sống chung bắt đầu.

À mà mn muốn chơi minigame thì giam gia discord luôn đi nha, để mình còn biết có bao nhiêu người, để còn kịp thời chỉnh sửa 1 số thứ nữa.